Chương 9 : Nền Móng Tương Lai
Sở hữu được mảnh đất ở thị trấn là một giấc mơ đã thành hiện thực, nhưng niềm vui sướng của gia đình Giang Mãn Nguyệt nhanh chóng phải đối mặt với một thử thách lớn hơn: tiền đâu để xây nhà? Số tiền một ngàn hai trăm tệ để mua đất đã gần như rút cạn toàn bộ số vốn tích cóp được từ việc bán quần áo. Giờ đây, trong tay họ chỉ còn lại vài trăm tệ, một con số quá nhỏ bé so với chi phí khổng lồ để xây dựng một ngôi nhà hai tầng khang trang như họ hằng ao ước.
Tô Tử Quân lo lắng ra mặt, những đêm cô trằn trọc không ngủ được, tính tới tính lui trên những ngón tay. “Mộc Ngôn à, hay là chúng ta cứ xây một tầng trệt trước đã, rồi sau này có tiền sẽ xây tiếp tầng hai?”
Giang Mộc Ngôn nhìn vợ, ánh mắt anh kiên định. Anh biết đây không phải là giải pháp. Anh muốn cho vợ con một ngôi nhà hoàn chỉnh, một nơi ở vững chãi. Anh vỗ về tay cô: “Em đừng lo. Tiền có thể kiếm, nhưng cơ hội để xây một ngôi nhà mơ ước thì không phải lúc nào cũng có. Anh có cách rồi.”
Cách của anh, chính là dùng chính sức lao động và kinh nghiệm bao năm trên công trường của mình. Thay vì thuê trọn gói một đội thợ xây, Giang Mộc Ngôn quyết định sẽ tự mình đứng ra làm “thầu”, tự mua vật liệu và chỉ thuê vài người thợ phụ thân tín. Anh là một người thợ lành nghề, am hiểu tường tận từng công đoạn, từ việc trộn vữa, đặt gạch cho đến đổ móng, dựng cột. Bằng cách này, họ có thể tiết kiệm được một khoản chi phí nhân công đáng kể.
Quyết định của chồng khiến Tô Tử Quân vừa thương vừa cảm phục. Cô biết anh sẽ rất vất vả, ban ngày đi làm ở công trường, tối về lại lo toan chuyện nhà cửa. Nhưng nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt anh, cô cũng được tiếp thêm sức mạnh. “Được, em sẽ lo việc buôn bán, kiếm tiền mua vật liệu, còn chuyện nhà cửa, em tin ở anh.”
Kế hoạch xây nhà chính thức được khởi động. Tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất được cất kỹ, thay vào đó là những bản vẽ phác thảo sơ sài trên giấy. Cả gia đình xúm lại, mỗi người một ý, tưởng tượng về ngôi nhà tương lai.
“Con muốn phòng của con có cửa sổ nhìn ra ngã tư, để mỗi sáng thức dậy được ngắm người ta đi lại,” Nhị Nha hồn nhiên nói.
Giang Mộc Ngôn gật gù: “Được, phòng của các con sẽ có cửa sổ thật to.”
Đúng lúc này, Mãn Nguyệt, người nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe, liền chạy vào phòng lấy ra một tờ giấy trắng và hộp bút chì màu. Cô bé cặm cụi vẽ, những nét vẽ tuy còn nguệch ngoạc nhưng lại vô cùng rõ ràng. Một lát sau, cô bé cầm “bản thiết kế” của mình chạy ra trình cho cả nhà xem.
“Bố ơi, mẹ ơi, con mơ thấy nhà mình như vầy nè!”
Cả Giang Mộc Ngôn và Tô Tử Quân đều cúi xuống nhìn. Họ không khỏi kinh ngạc. Trên bức vẽ của một đứa trẻ năm tuổi, ngôi nhà hiện ra với một cấu trúc vô cùng hợp lý và hiện đại so với thời bấy giờ. Tầng trệt được vẽ với một mặt tiền rộng lớn, có hai cánh cửa kính to để trưng bày hàng hóa – một ý tưởng táo bạo mà chưa cửa hàng nào ở thị trấn có. Một chiếc cầu thang được vẽ khéo léo ở bên hông nhà, tách biệt hoàn toàn lối đi lên tầng trên, đảm bảo sự riêng tư cho không gian sinh hoạt. Tầng hai có một ban công nhỏ xinh chìa ra, trên đó Mãn Nguyệt còn vẽ thêm mấy chậu hoa rực rỡ.
“Sao con lại vẽ cầu thang ở bên hông?” Tô Tử Quân ngạc nhiên hỏi.
Mãn Nguyệt chỉ vào bức vẽ, giải thích một cách ngây thơ: “Như vầy thì khách mua đồ sẽ không đi vào nhà mình ạ. Tầng trên là nhà của mình, tầng dưới là cửa hàng, phải riêng ra chứ ạ. Con còn mơ thấy trên ban công mẹ trồng hoa hồng đẹp lắm, khách đi qua ai cũng phải ngước nhìn cửa hàng nhà mình.”
Lời giải thích của cô bé khiến Giang Mộc Ngôn và Tô Tử Quân nhìn nhau, trong lòng trào dâng một sự thán phục không thể che giấu. Những chi tiết nhỏ nhặt nhưng vô cùng tinh tế và thực tế này, ngay cả họ cũng chưa từng nghĩ đến. Một ngôi nhà vừa để kinh doanh, vừa để ở, lại đảm bảo được sự riêng tư và thẩm mỹ. “Bản thiết kế trong mơ” của Mãn Nguyệt lập tức được thông qua một cách tuyệt đối.
Công cuộc xây dựng bắt đầu. Giang Mộc Ngôn xin nghỉ phép không lương vài ngày để tập trung vào việc đổ móng. Anh liên hệ với những người bạn thợ xây thân thiết, những người đàn ông chất phác, thật thà. Họ nghe tin anh xây nhà riêng, ai cũng vui vẻ nhận lời giúp đỡ với giá nhân công hữu nghị.
Tin tức gia đình chú Bảy xây nhà ở thị trấn lan ra khắp làng. Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn nữa là sự giúp đỡ nhiệt tình của bà con lối xóm. Những người hàng xóm tốt bụng, những người bạn cũ của Giang Mộc Ngôn, những người từng được gia đình anh giúp đỡ, tất cả đều tìm đến. Người thì mang cho cân gạo nếp, mớ rau tự trồng, người thì cho mượn cuốc, xẻng, người thì chẳng nói chẳng rằng, xắn tay áo lên phụ giúp một ngày công. Tình làng nghĩa xóm ấm áp xua tan đi cái nắng gắt của miền cao nguyên.
Sự đoàn kết và yêu thương này càng làm nổi bật sự cô độc và lạnh lẽo trong căn nhà của Triệu Đào. Bà ta đứng từ xa nhìn khu đất xây dựng nhộn nhịp tiếng người cười nói, lòng dạ càng thêm chua chát, đố kỵ. Bà ta không thể trực tiếp ra mặt phá hoại, nhưng bản tính độc địa không cho phép bà ta ngồi yên.
Triệu Đào bắt đầu giở trò phá hoại ngầm. Bà ta lân la đến mấy người thợ phụ mà Giang Mộc Ngôn thuê, những người không quá thân thiết, rồi bắt đầu rỉ tai họ.
“Ấy dà, chú Bảy nhà tôi trông hiền lành vậy thôi chứ tính toán chi ly lắm. Các chú làm cho nó cẩn thận, không khéo đến lúc trả tiền nó lại kiếm cớ này cớ nọ mà trừ lương đấy.”
“Nó mua được mảnh đất đó cũng là gặp may thôi, chứ tiền nong làm gì có nhiều. Coi chừng làm xong nhà rồi nó không có tiền trả công cho các chú đâu.”
Lời nói của bà ta gieo vào lòng một vài người thợ sự hoài nghi. Tuy nhiên, uy tín và sự chân thành của Giang Mộc Ngôn đã được khẳng định qua bao năm tháng. Anh đối xử với anh em thợ rất sòng phẳng, cơm nước đầy đủ, không hề có thái độ coi thường. Vì vậy, những lời xúi giục của Triệu Đào không gây ra tác dụng gì lớn.
Không nản lòng, Triệu Đào lại nghĩ ra một kế khác. Bà ta biết công trình nào cũng cần nhiều xi măng và gạch. Đêm đến, bà ta xúi giục đứa con trai thứ hai, Giang Hữu Lâm, một thanh niên lười biếng và ham chơi, lẻn vào công trường ăn cắp vài bao xi măng.
“Mày cứ lấy đi, nó không biết được đâu. Công trường lớn thế, mất vài bao xi măng ai mà để ý. Mình lấy về sửa lại cái chuồng heo, đỡ tốn tiền mua.”
Giang Hữu Lâm nghe lời mẹ, nửa đêm mò ra công trường. Nhưng gã không biết rằng, một người hàng xóm tốt bụng của nhà Mãn Nguyệt, chú Ba, nhà ở gần đó, tối nào cũng có thói quen đi một vòng quanh xóm xem xét tình hình. Chú Ba thấy bóng người lén lút ở công trường, liền sinh nghi. Chú không làm rùm beng mà lặng lẽ quay về gọi thêm vài người trai tráng trong xóm ra vây bắt.
Giang Hữu Lâm đang hí hửng vác bao xi măng ra khỏi cổng thì bị bắt quả tang. Trước bằng chứng không thể chối cãi và sự phẫn nộ của mọi người, gã đành cúi đầu nhận tội.
Vụ việc vỡ lở, cả làng ai cũng lắc đầu ngao ngán. Triệu Đào không những không phá được nhà chú út mà còn khiến gia đình mình thêm mất mặt. Giang Mộc Quý xấu hổ đến mức không dám ra khỏi nhà. Lần đầu tiên, ông ta thẳng tay tát cho Triệu Đào một cái nổ đom đóm mắt. “Đồ đàn bà độc ác! Bà còn muốn hại gia đình này đến mức nào nữa?”
Giữa những sóng gió do lòng người gây ra, nền móng của ngôi nhà mới vẫn vững chãi được hoàn thành. Một buổi chiều, cả gia đình Mãn Nguyệt đứng trên mảnh đất của mình, nhìn những khối bê tông và sắt thép đan vào nhau chắc chắn. Đó không chỉ là nền móng của một ngôi nhà, đó là nền móng cho một tương lai tươi sáng, được xây nên từ mồ hôi, nước mắt, sự kiên cường và cả tình làng nghĩa xóm ấm áp. Họ biết rằng, con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng chỉ cần cả gia đình đồng lòng, không có khó khăn nào là không thể vượt qua.