Chương 10 : Gánh Nặng Vô Hình
Nền móng bê tông cốt thép vững chãi đã được đổ xong, nằm phơi mình dưới cái nắng vàng ươm của cao nguyên. Mỗi buổi chiều đi làm về, Giang Mộc Ngôn lại dẫn cả nhà ra công trường, ngắm nhìn thành quả lao động của mình. Anh tự hào chỉ cho các con từng góc, từng cạnh, nơi sẽ là phòng khách, nơi sẽ là bếp, và cả vị trí những phòng ngủ ấm cúng trong tương lai. Niềm vui và niềm tự hào ánh lên trong mắt cả gia đình, nhưng đằng sau đó là một gánh nặng vô hình đang ngày một lớn dần.
Tiền đã cạn kiệt.
Số tiền tích cóp được từ việc bán quần áo, cộng với sự giúp đỡ ban đầu của cô Giang Mộc Lan, đã dồn hết vào việc mua đất và hoàn thành phần móng. Giờ đây, công trình buộc phải tạm dừng. Những chồng gạch, đống cát mua dang dở nằm im lìm một góc. Việc xây dựng một ngôi nhà, đặc biệt là một ngôi nhà hai tầng theo “bản thiết kế trong mơ” của Mãn Nguyệt, đòi hỏi một khoản chi phí khổng lồ mà công việc buôn bán ở chợ phiên của Tô Tử Quân không thể nào gánh nổi.
Doanh thu từ sạp quần áo tuy ổn định nhưng chỉ đủ để trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày và tích lũy từng đồng một cách chậm chạp. Nó giống như dùng một chiếc muỗng nhỏ để múc cạn một cái hồ lớn. Sự thật phũ phàng này khiến không khí trong gia đình trở nên trầm lắng hơn.
“Hay là… em đi vay mượn thêm họ hàng xem sao?” Tô Tử Quân ái ngại đề nghị trong bữa cơm tối. Bữa cơm chỉ có rau luộc chấm nước mắm và một nồi canh khoai mỡ lỏng bỏng. Họ phải thắt lưng buộc bụng đến mức tối đa.
Giang Mộc Ngôn lắc đầu, giọng anh khàn đi. “Không được đâu em. Ai cũng có khó khăn riêng. Chúng ta không thể cứ đi làm phiền mọi người mãi được. Với lại, anh không muốn mang nợ.” Gánh nặng nợ nần còn đáng sợ hơn cả sự nghèo khó.
Anh nhìn vợ, trong lòng đầy áy náy. “Hay là để anh nhận thêm việc ở công trường chính. Dạo này họ đang cần người làm tăng ca buổi tối, tuy vất vả nhưng cũng kiếm thêm được một chút.”
“Không được!” Tô Tử Quân gạt đi ngay lập tức, giọng cô quả quyết. “Em không cho phép anh bán mạng vì tiền. Anh đã vất vả lắm rồi. Sức khỏe là quan trọng nhất.”
Cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt. Cả hai đều chìm trong im lặng, chỉ có tiếng và cơm lạo xạo. Nhìn bố mẹ ưu phiền, Mãn Nguyệt biết đã đến lúc cô phải hành động. Cô không thể để gánh nặng tài chính này làm lu mờ đi niềm hy vọng và sự quyết tâm của họ.
Cô bé buông đũa, làm mặt phụng phịu rất trẻ con. “Bố mẹ ơi, ngày nào cũng ăn rau chán quá. Giá như nhà mình có món gì vừa ngon, vừa rẻ mà bán được thật nhiều tiền thì tốt biết mấy. Như vậy mình sẽ có tiền xây nhà mới thật nhanh.”
Câu nói ngây thơ của cô con gái khiến Giang Mộc Ngôn và Tô Tử Quân bật cười, xua tan đi không khí nặng nề. Giang Mộc Ngôn xoa đầu con gái: “Con gái của bố đúng là biết lo cho gia đình. Nhưng làm gì có món nào như con nói chứ.”
Mãn Nguyệt nghiêng đầu, đôi mắt to tròn long lanh như thể đang cố nhớ lại điều gì đó. “Có mà bố! Tối qua con nằm mơ thấy đó. Con thấy người ta bán một loại bánh mì, không phải bánh mì không như mình hay ăn đâu. Bánh mì của họ được kẹp đủ thứ bên trong, thơm ơi là thơm, người ta xếp hàng dài để mua luôn.”
“Bánh mì kẹp à?” Tô Tử Quân tò mò. Ở thị trấn này, người ta cũng bán bánh mì, nhưng chỉ là những ổ bánh mì không, hoặc lắm thì kẹp một chút muối tiêu, đường sữa.
Mãn Nguyệt gật đầu lia lịa, cô bắt đầu miêu tả một cách say sưa, sống động như thể cô vừa được nếm thử món ăn đó. “Đúng rồi ạ! Ổ bánh mì được xẻ ra, bên trong họ phết một lớp gì đó màu nâu nâu, mềm mềm, thơm thơm. À, con nghe người ta gọi là ‘pa-tê’. Rồi họ kẹp thêm mấy lát thịt chả màu trắng hồng, mấy cọng dưa chua màu cam và màu trắng, lại có cả mấy cọng rau mùi xanh xanh nữa. Cắn một miếng vừa giòn, vừa thơm, vừa béo, vừa chua ngọt… ngon lắm ạ!”
Lời miêu tả chi tiết của Mãn Nguyệt khiến cả Giang Mộc Ngôn và Tô Tử Quân đều nuốt nước bọt. Một ổ bánh mì lại có thể phức tạp và hấp dẫn đến vậy sao? Ý tưởng này quá mới mẻ, quá khác biệt so với những gì họ từng biết.
“Pâté… làm bằng gì vậy con?” Tô Tử Quân hỏi, trong giọng nói của cô đã bắt đầu le lói một tia hy vọng.
Mãn Nguyệt gãi đầu, ra vẻ suy nghĩ. “Trong mơ con thấy họ bỏ gan heo này, thịt nạc vai này, cả một ít mỡ heo nữa cho nó béo. Họ còn cho cả bánh mì vào xay cùng nữa đó mẹ. À, còn có cả hành, tỏi, tiêu… nhiều thứ lắm ạ!”
Từng nguyên liệu được cô bé “nhớ lại” một cách rõ ràng. Tô Tử Quân, một người phụ nữ vốn thông minh và nhạy bén, lập tức nhận ra tiềm năng của ý tưởng này. Chi phí nguyên liệu không quá cao, cách làm có vẻ không quá phức tạp. Quan trọng nhất, nó là một món ăn hoàn toàn mới lạ ở thị trấn này. Nếu làm thành công, đây có thể là một con đường kiếm tiền nhanh hơn nhiều so với việc bán quần áo.
“Mộc Ngôn, hay là… mình thử xem?” Tô Tử Quân nhìn chồng, ánh mắt cô sáng rực lên.
Giang Mộc Ngôn vẫn còn do dự. “Nhưng mà… chúng ta chưa làm bao giờ, lỡ không thành công thì lại tốn tiền…”
“Cứ thử đi anh! Lần này em tin con gái mình.” Tô Tử Quân quả quyết. “Chúng ta không thể cứ ngồi chờ tiền từ trên trời rơi xuống được. Phải hành động thôi.”
Quyết định được đưa ra. Ngày hôm sau, Tô Tử Quân dành ra một khoản tiền ít ỏi còn lại, cẩn thận đi chợ mua gan heo, thịt nạc, mỡ phần và các loại gia vị cần thiết. Căn bếp nhỏ của gia đình bỗng trở thành một “phòng thí nghiệm” ẩm thực.
Dưới sự “chỉ đạo từ xa” của Mãn Nguyệt (“Mẹ ơi, trong mơ con thấy họ ngâm gan với sữa tươi cho hết mùi tanh đó ạ!”, “Mẹ ơi, hình như phải xay thật nhuyễn thì pâté mới mịn được!”), Tô Tử Quân bắt đầu mày mò. Lần đầu tiên, mẻ pâté làm ra hơi khô. Lần thứ hai, mùi vị đã ổn hơn rất nhiều. Đến lần thứ ba, khi mẻ pâté hấp chín được lấy ra khỏi nồi, một mùi thơm béo ngậy, quyến rũ lan tỏa khắp căn nhà.
Giang Mộc Ngôn chạy vội ra lò bánh mì gần nhà mua mấy ổ bánh mì nóng hổi. Tô Tử Quân cẩn thận xẻ dọc ổ bánh, phết một lớp pâté còn ấm, kẹp thêm vài lát chả lụa, một ít đồ chua tự làm và mấy cọng rau mùi.
Cả gia đình, bốn người, xúm lại quanh chiếc bàn nhỏ. Giang Mộc Ngôn là người đầu tiên cắn thử. Vỏ bánh mì giòn rụm, tiếp đến là vị béo ngậy, thơm lừng của pâté tan trong miệng, hòa quyện với vị ngọt của chả, vị chua giòn của đồ chua và mùi thơm đặc trưng của rau mùi.
“Ngon… Ngon quá!” Anh thốt lên, mắt sáng rực.
Tô Tử Quân cũng nếm thử, rồi cô bật khóc. Những giọt nước mắt của sự mệt mỏi, của sự lo lắng, và cả của niềm hạnh phúc vỡ òa. Món ăn này không chỉ ngon, nó còn mang theo mùi thơm của hy vọng. Hy vọng về một tương lai mới, về một ngôi nhà mới đang chờ họ ở phía trước, một ngôi nhà sẽ được xây nên từ chính hương vị đậm đà của những ổ bánh mì này.