Chương 7 : Màn Tuyết Mở Màn

Cơn mưa lạnh lẽo cuối thu không hề suy giảm. Ngược lại, nó càng lúc càng nặng hạt, dai dẳng như một lời than khóc của đất trời. Nhiệt độ ở Cảng Thành, thành phố vốn quen với cái nóng ẩm cận nhiệt đới, bắt đầu một cuộc lao dốc không phanh. Chỉ trong vòng hai mươi bốn giờ, nhiệt kế đã rơi từ hai mươi độ xuống còn mười độ, rồi năm độ. Cái lạnh không chỉ là một cảm giác, nó là một thực thể hữu hình, len lỏi qua những khe cửa sổ, thấm vào từng lớp áo, và gặm nhấm sự ấm áp cuối cùng của thành phố.

Ngày 28 tháng 11, một ngày sẽ được ghi vào lịch sử. Những giọt mưa bắt đầu đông cứng lại, biến thành những hạt băng nhỏ li ti, lách tách rơi trên mái hiên và cửa kính. Rồi, như thể có một bàn tay vô hình nào đó ra lệnh, những hạt băng ấy biến thành những bông tuyết đầu tiên.

Tuyết. Ở Cảng Thành.

Ban đầu, là sự kinh ngạc và phấn khích. Người dân đổ ra đường, giơ tay hứng những bông tuyết trắng muốt, dùng điện thoại ghi lại khoảnh khắc kỳ diệu chưa từng có. Mạng xã hội bùng nổ với những hình ảnh và video về “trận tuyết lịch sử”. Chính quyền thành phố đưa ra những thông báo trấn an, gọi đây là một hiện tượng thời tiết cực đoan hiếm gặp và khuyến cáo người dân giữ ấm.

Nhưng Từ Nghiên, đứng trong căn phòng ấm áp của kho số 7, nhìn những bông tuyết ngày một dày đặc qua lớp kính cường lực, không hề cảm thấy phấn khích. Trong lồng ngực cô chỉ có một sự tĩnh lặng lạnh lẽo. Màn kịch đã mở màn.

Sự phấn khích của công chúng chỉ kéo dài vài giờ. Tuyết không ngừng rơi. Từ những bông tuyết mỏng manh, nó nhanh chóng biến thành một trận bão tuyết thực sự. Lớp tuyết mỏng ban đầu nhanh chóng dày lên, phủ trắng những con đường, những mái nhà, và cảng Victoria quen thuộc. Sự hỗn loạn bắt đầu.

Cảng Thành, một đô thị hiện đại bậc nhất, lại hoàn toàn bất lực trước thứ mà nó chưa bao giờ được thiết kế để đối phó. Hệ thống giao thông sụp đổ đầu tiên. Những chiếc xe bus hai tầng trượt bánh một cách nguy hiểm trên lớp băng mỏng đang hình thành dưới tuyết. Tai nạn xảy ra liên hoàn, biến các trục đường chính thành những bãi phế liệu khổng lồ. Hệ thống tàu điện ngầm MTR quá tải khi hàng triệu người cố gắng chen chúc xuống lòng đất. Các nhà ga trở nên ngột ngạt và hỗn loạn. Sân bay quốc tế Chek Lap Kok thông báo hủy toàn bộ các chuyến bay. Hòn đảo tài chính sôi động bậc nhất thế giới đã bị tê liệt.

Sự sụp đổ lan truyền như một loại virus. Lưới điện, vốn đã căng thẳng do nhu cầu sưởi ấm tăng đột biến, bắt đầu chập chờn. Các khu vực lần lượt mất điện. Trong bóng tối lạnh lẽo, tiếng còi xe cứu thương và cứu hỏa vang lên không ngớt. Đường ống nước ở các tòa nhà cũ bắt đầu đóng băng và vỡ tung.

Sự hoảng loạn thực sự bùng nổ tại các siêu thị. Những lời trấn an của chính phủ trở nên vô nghĩa khi người dân nhận ra rằng chuỗi cung ứng đã bị cắt đứt. Họ đổ xô đi tích trữ thực phẩm, nước uống, nhiên liệu và quần áo ấm. Các kệ hàng bị vét sạch chỉ trong vài giờ. Những cuộc cãi vã, xô xát bắt đầu nổ ra vì một thùng mì gói hay một bình ga mini. Giá cả của những mặt hàng thiết yếu trên thị trường chợ đen tăng vọt theo từng giờ. Bộ mặt văn minh của thành phố bắt đầu rạn nứt, để lộ ra bản năng sinh tồn trần trụi.

Từ Nghiên dành hai ngày cuối cùng trong kho hàng, sắp xếp lại mọi thứ lần cuối. Qua màn hình kết nối với hệ thống camera an ninh mà cô đã bí mật lắp đặt quanh thành phố, cô quan sát sự sụp đổ một cách bình thản đến đáng sợ. Mọi thứ diễn ra đúng như trong giấc mơ, thậm chí còn nhanh hơn. Cô không còn cảm thấy sợ hãi, chỉ có một sự quyết đoán lạnh lùng. Cảng Thành đã trở thành một chiếc lồng khổng lồ, và cô phải thoát ra trước khi cửa lồng hoàn toàn đóng lại.

Đêm ngày 30 tháng 11. Bão tuyết tạm ngưng, nhưng nhiệt độ ngoài trời đã xuống dưới âm năm độ. Cả thành phố chìm trong sự im lặng kỳ lạ, bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày gần nửa mét. Đây là lúc.

Cô bắt đầu quá trình di chuyển cuối cùng. Từng container một, từ gạo Ngũ Thường, rượu Mao Đài, cho đến những cuộn vải bạt, tất cả đều được thu vào không gian riêng của cô. Chiếc xe tải Iveco và chiếc xe cứu thương Mercedes-Benz cũng biến mất không một dấu vết. Cuối cùng, chỉ còn lại chiếc Toyota Land Cruiser được gia cố đứng một mình giữa nhà kho trống rỗng. Nhà kho số 7, pháo đài vật chất của cô, giờ đã được chuyển hoàn toàn vào một chiều không gian khác, an toàn và bí mật tuyệt đối.

Cô mặc một bộ quần áo giữ nhiệt, khoác bên ngoài là chiếc áo chống nước màu đen, đội mũ len và đeo găng tay. Chiếc Land Cruiser được nạp đầy nhiên liệu, trên xe là những vật dụng cần thiết nhất cho chuyến đi: nước, thực phẩm năng lượng cao, bộ sơ cứu, vũ khí và đạn dược.

Cô lái xe ra khỏi nhà kho, khóa cổng lại lần cuối. Chiếc SUV mạnh mẽ gầm lên, bánh xe chuyên dụng cày nát lớp tuyết dày, tiến vào những con đường hỗn loạn của thành phố. Đây là bài kiểm tra sinh tồn thực sự đầu tiên của cô. Cô phải né những chiếc xe bị bỏ lại giữa đường, những đám đông đang co ro đốt lửa sưởi ấm, và cả những ánh mắt đói khát, tuyệt vọng đầu tiên. Luật pháp và trật tự đang tan rã.

Cô không đi về phía trung tâm, mà hướng về phía cầu Thanh Mã, cây cầu dẫn ra khỏi hòn đảo, nối liền với đất liền. Hành trình của cô là đi về phía Bắc. Điểm đến không phải là Bắc Kinh hay Thượng Hải, những siêu đô thị cũng sẽ sớm trở thành những cái bẫy chết người. Điểm đến của cô là Kinh Thị, một thành phố cổ ở phía Bắc, ít được chú ý hơn, dân số không quá đông đúc. Ở ngoại ô thành phố đó, có một căn biệt thự độc lập mà mẹ cô đã để lại, một nơi hẻo lánh, có tường cao và nguồn nước riêng. Đó sẽ là thánh địa, là pháo đài đầu tiên của cô trong kỷ nguyên mới.

Khi chiếc Land Cruiser lăn bánh trên mặt cầu, Từ Nghiên nhìn vào gương chiếu hậu. Cảng Thành, viên ngọc trai của phương Đông, giờ đây chỉ còn là một bóng ma mờ ảo sau màn tuyết trắng xóa. Những tòa nhà chọc trời mất đi vẻ kiêu hãnh, ánh đèn le lói, yếu ớt như những ngọn nến sắp tàn.

Cô quay đầu lại, mắt nhìn thẳng về phía trước, về con đường tối tăm và vô định ở đất liền.

Một chương của cuộc đời cô đã khép lại. Mùa đông dài nhất của nhân loại, chỉ vừa mới bắt đầu.




LIÊN HỆ ADMIN