Chương 9 : Khởi Đầu Tại Yến Thành

Chuyến tàu đêm từ Lạc Thành đến Yến Thành xình xịch lăn bánh, mang theo một cô gái trẻ với trái tim đập rộn ràng những nhịp đập của hy vọng và cả lo âu. Văn Gia ngồi bên cửa sổ, áp má vào tấm kính lành lạnh, nhìn những mảng đèn vàng vọt của thành phố lướt qua rồi lùi lại phía sau, cho đến khi chỉ còn lại một màu đen đặc quánh của màn đêm. Đây không phải là lần đầu tiên cô đến Yến Thành, nhưng cảm giác lần này hoàn toàn khác biệt. Kiếp trước, mỗi chuyến đi đến đây đều gắn liền với Biên Lượng, với những cuộc cãi vã, những giọt nước mắt và sự chờ đợi mòn mỏi. Yến Thành trong ký ức của cô là một thành phố xa hoa nhưng lạnh lùng, là nơi chôn vùi tuổi thanh xuân và niềm tin của cô.

Nhưng hôm nay, khi đoàn tàu từ từ tiến vào ga Yến Thành trong ánh bình minh rực rỡ, Văn Gia lại thấy một Yến Thành hoàn toàn khác.

Thành phố vẫn sầm uất, nhộn nhịp, nhưng không còn vẻ xa cách, đáng sợ. Thay vào đó, cô cảm nhận được một luồng sinh khí mạnh mẽ, một sức sống căng tràn của một nơi đang không ngừng chuyển mình. Đây là nơi cô sẽ bắt đầu lại, là sân khấu cho cuộc đời mới của cô. Cô hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổi sớm mai, cảm giác như mọi tế bào trong cơ thể đều đang reo vui.

Theo địa chỉ Chu Yến Tùng cung cấp, cô tìm đến Đại học Yến Kinh. Đứng trước cánh cổng trường uy nghi cổ kính, với hàng chữ “Đại học Yến Kinh” mạ vàng lấp lánh dưới nắng, trái tim Văn Gia không khỏi run lên vì xúc động. Đây là ngôi trường mà cô đã từng mơ ước, một giấc mơ xa vời tưởng chừng không bao giờ chạm tới. Kiếp này, dù chưa phải là sinh viên chính thức, nhưng cô đã có thể đường hoàng bước vào.

Khuôn viên trường rộng lớn và yên tĩnh, khác hẳn với sự ồn ào bên ngoài. Những hàng cây bạch quả cổ thụ vươn tán lá xanh rì, những tòa nhà giảng đường mang kiến trúc cổ điển xen lẫn hiện đại, tất cả đều toát lên một vẻ đẹp tri thức và trầm mặc.

Cô tìm đến khoa Lịch sử, nơi vị giáo sư mà Chu Yến Tùng giới thiệu đang làm việc.

Giáo sư Lý Kiến Quốc là một ông lão tóc đã bạc trắng, dáng người gầy gầy, đeo một cặp kính lão dày cộp, nhưng đôi mắt đằng sau cặp kính lại vô cùng tinh anh và ấm áp. Ông đang ngồi giữa một căn phòng làm việc ngập tràn sách, sách xếp trên kệ, sách chất thành chồng trên bàn, sách vương cả ra sàn nhà. Trông thấy Văn Gia, ông mỉm cười hiền hậu.

“Cháu là Văn Gia phải không? Chu Yến Tùng đã gọi điện cho ta rồi. Mời cháu ngồi.”

Văn Gia lễ phép cúi chào, trong lòng có chút hồi hộp. Cô không biết vị giáo sư này và Chu Yến Tùng có mối quan hệ như thế nào.

“Ta và ông nội của Yến Tùng là bạn chiến đấu cũ,” Giáo sư Lý như đọc được suy nghĩ của cô, ông chậm rãi pha trà, giọng nói sang sảng. “Thằng nhóc đó ít khi nhờ vả ai chuyện gì, lần này lại đặc biệt gọi điện cho ta vì cháu, chứng tỏ nó rất coi trọng cháu đó.”

Văn Gia ngẩn người, hai má bất giác nóng lên. Cô vội vàng xua tay: “Dạ không đâu ạ, cháu chỉ là may mắn được Chu tiên sinh giúp đỡ thôi ạ.”

“Được rồi, không cần khiêm tốn.” Giáo sư Lý đưa cho cô một tách trà nóng. “Công việc của cháu cũng đơn giản thôi. Ta có một số tài liệu nghiên cứu cũ từ những năm 80, phần lớn là bản viết tay, chữ nghĩa hơi khó đọc. Cháu giúp ta sắp xếp, đánh máy lại. Thỉnh thoảng có một vài tài liệu tiếng Anh cần dịch sang tiếng Việt, cháu làm được không?”

“Dạ, cháu làm được ạ.” Văn Gia mừng rỡ. Đây chính là điều cô cần nhất lúc này. Công việc này không chỉ cho cô thời gian ôn tập mà còn giúp cô trau dồi lại khả năng ngoại ngữ của mình.

Sau khi trao đổi xong công việc, giáo sư Lý dẫn cô đến khu ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh. Căn phòng của cô nằm ở tầng ba, là một phòng đơn nhỏ, chỉ khoảng mười mét vuông. Dù nhỏ, nhưng rất sạch sẽ và gọn gàng, có đủ bàn học, giường, tủ quần áo và một cửa sổ lớn nhìn ra sân trường rợp bóng cây. Đối với Văn Gia lúc này, đây chính là một thiên đường.

“Cháu cứ ở đây, coi như nhà mình. Có cần gì cứ nói với ta, đừng ngại.” Giáo sư Lý nói rồi rời đi, để lại cho cô không gian riêng.

Văn Gia đứng giữa căn phòng, cảm giác bình yên và tự do lan tỏa khắp tâm hồn. Cô đặt chiếc vali xuống, mở cửa sổ, để cho làn gió mát và ánh nắng của Yến Thành tràn vào. Cô đã có một nơi ở, một công việc, một khởi đầu mới. Mọi thứ đều đang đi đúng hướng.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, cô ngồi vào bàn học, lấy điện thoại ra, do dự một lúc rồi nhắn một tin cho Chu Yến Tùng. Cô nghĩ, dù sao cũng nên báo cho anh một tiếng.

“Chu tiên sinh, tôi đã đến Yến Thành, đã nhận phòng và gặp giáo sư Lý. Mọi việc đều rất thuận lợi. Cảm ơn anh rất nhiều.”

Chỉ một lúc sau, điện thoại rung lên. Là tin nhắn trả lời của anh.

“Tốt. Cần gì cứ nói.”

Vẫn là phong cách ngắn gọn, lạnh lùng như vậy. Nhưng không hiểu sao, Văn Gia lại cảm thấy một sự ấm áp len lỏi trong tim. Cô mỉm cười, cất điện thoại đi. Cô sẽ không cần gì cả. Con đường này, cô sẽ tự mình bước đi.

Buổi tối đầu tiên ở Yến Thành, Văn Gia không hề cảm thấy cô đơn. Cô ngồi bên bàn học, dưới ánh đèn vàng ấm áp, lật giở những trang sách. Bên ngoài cửa sổ, những ánh đèn của Yến Đại bắt đầu lung linh trong đêm, như những vì sao lấp lánh. Cô biết, tương lai của cô cũng sẽ giống như những vì sao kia, dù bây-giờ còn le lói, nhưng nhất định sẽ có một ngày tỏa sáng rực rỡ.




LIÊN HỆ ADMIN