Chương 7 : Con Đường Gập Ghềnh
Những ngày sau đó, cuộc sống của Văn Gia bước vào một quỹ đạo hoàn toàn mới, một quỹ đạo mà kiếp trước cô chưa từng dám nghĩ tới. Căn phòng ngủ nhỏ bé của cô giờ đây biến thành một thư viện thu nhỏ. Sách giáo trình, sách tham khảo, các bộ đề thi xếp chồng lên nhau, chiếm hết cả bàn học và lan ra cả sàn nhà. Mùi giấy mới hòa quyện với mùi mực in, trở thành hương thơm quen thuộc, thay thế cho mùi nước mắt và thuốc an thần của quá khứ.
Cô lao vào học như một con thiêu thân. Mỗi sáng, khi mặt trời còn chưa ló rạng, cô đã ngồi vào bàn. Đêm đến, khi cả khu tập thể đã chìm vào yên tĩnh, ánh đèn trong phòng cô vẫn sáng. Ông Văn Trường Phong và bà Trình Tố nhìn con gái miệt mài học tập, vừa xót xa vừa tự hào. Ông Văn không còn những lời trách mắng, thay vào đó là những bát chè hạt sen, những đĩa hoa quả được lặng lẽ đặt trên bàn. Bà Trình Tố cũng không còn giữ khoảng cách, bà thường xuyên vào phòng dọn dẹp, giặt giũ quần áo cho cô, những hành động không lời nhưng chứa đựng sự quan tâm chân thành. Tình cảm gia đình, thứ mà cô đã từng coi nhẹ, giờ đây lại trở thành nguồn động lực to lớn nhất.
Tuy nhiên, con đường chinh phục Yến Đại không hề bằng phẳng. Văn Gia nhanh chóng nhận ra một sự thật phũ phàng: những năm tháng đại học của cô đã bị lãng phí một cách thảm hại. Vì chạy theo thứ tình yêu mù quáng với Biên Lượng, cô đã bỏ bê việc học. Kiến thức nền tảng của cô bị hổng nghiêm trọng. Những môn chuyên ngành vốn là thế mạnh, giờ đây đọc lại cũng thấy lạ lẫm. Mỗi một trang sách lật qua, mỗi một công thức phức tạp, đều như đang cười nhạo sự ngu ngốc của cô trong quá khứ.
Khó khăn nhất chính là môn Tiếng Anh. Yêu cầu đầu vào của Yến Đại cực kỳ cao, không chỉ đòi hỏi ngữ pháp chắc chắn mà còn cần một vốn từ vựng học thuật khổng lồ. Và đây, lại chính là điểm yếu chí mạng của cô. Mỗi lần làm đề thi thử, nhìn vào những bài đọc dài dằng dặc với chi chít từ mới, Văn Gia lại cảm thấy một sự bất lực len lỏi vào trong tim. Cô cắn bút, vò đầu, có lúc frust đến mức muốn vứt hết sách vở đi.
Một buổi tối cuối tuần, sau khi vật lộn với một bài luận tiếng Anh gần ba tiếng đồng hồ mà vẫn không viết nổi một đoạn hoàn chỉnh, Văn Gia gục đầu xuống bàn, cảm giác kiệt sức. Cô nhận ra, chỉ nỗ lực thôi là chưa đủ. Cô cần một phương pháp, một môi trường học tập tốt hơn, cần người chỉ dẫn. Ở Lạc Thành, nguồn tài liệu và các lớp học thêm chất lượng cao cho kỳ thi nghiên cứu sinh rất hạn chế. Mọi con đường dường như đều chỉ về một hướng: Yến Thành. Chỉ ở đó, cô mới có thể tiếp cận được những tài liệu tốt nhất, những người thầy giỏi nhất.
Ý định phải đến Yến Thành sớm hơn dự kiến ngày một lớn dần trong cô. Nhưng đi bằng cách nào? Lấy lý do gì để thuyết phục cha mẹ? Tiền ở đâu ra để trang trải chi phí sinh hoạt đắt đỏ ở thủ đô? Hàng loạt câu hỏi hóc búa khiến cô đau đầu.
Cùng lúc đó, tại Yến Thành, trong một văn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời, Chu Yến Tùng đang đứng bên cửa sổ kính, nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập bên dưới. Ly cà phê trên tay đã nguội từ lúc nào. Mấy ngày nay, hình ảnh của Văn Gia cứ liên tục hiện lên trong tâm trí anh, xua đi không được.
Cô gái đó, với đôi mắt quật cường trong hành lang khách sạn, với quyết tâm dứt khoát khi nói về việc làm lại cuộc đời, đã để lại trong anh một ấn tượng quá sâu sắc. Nó hoàn toàn khác xa với hình ảnh một cô tiểu thư yếu đuối, lụy tình mà anh từng nghe qua lời kể của Biên Lượng. Sự tò mò ngày một lớn dần, thôi thúc anh muốn tìm hiểu thêm về cô.
Anh nhấc điện thoại, gọi cho Lục Thần. “Điều tra giúp tôi một chút về Văn Gia, con gái của Văn Trường Phong ở Lạc Thành. Mọi chuyện gần đây của cô ấy.”
Lục Thần làm việc rất hiệu quả. Chỉ nửa ngày sau, một bản báo cáo chi tiết đã nằm trên bàn làm việc của Chu Yến Tùng. Anh đọc rất kỹ, không bỏ sót một chi tiết nào. Văn Gia đã thực sự chia tay Biên Lượng. Cô không hề liên lạc lại với hắn. Cô đã đến hiệu sách, mua một chồng sách ôn thi cao học. Và mục tiêu của cô, không đâu khác, chính là Yến Đại.
Đọc đến đây, Chu Yến Tùng không khỏi nhếch mép cười. Cô gái này, không chỉ có dũng khí, mà còn có cả tham vọng. Tham vọng của cô không hề nhỏ. Anh thích điều đó. Anh thích những người biết mình muốn gì và nỗ lực để đạt được nó. Nhưng anh cũng biết, con đường này không hề dễ dàng. Với xuất phát điểm của cô, việc đỗ vào Yến Đại gần như là một nhiệm vụ bất khả thi. Cô sẽ sớm gặp phải những rào cản mà chỉ nỗ lực thôi không thể vượt qua. Cô cần sự giúp đỡ.
Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu anh. Anh nhớ ra một người bạn cũ đang có một dự án nghiên cứu ở Yến Đại, gần đây có than phiền rằng thiếu một trợ lý tạm thời để sắp xếp tài liệu và làm một số công việc lặt vặt. Công việc không đòi hỏi chuyên môn cao, nhưng cần sự cẩn thận và chăm chỉ, quan trọng nhất là có thể cung cấp một chỗ ở nhỏ trong khu tập thể của trường. Đây chẳng phải là cơ hội trời cho hay sao?
Anh cầm lấy điện thoại, lướt tìm số máy bàn của nhà họ Văn mà Lục Thần đã cung cấp. Ngón tay anh dừng lại trên nút gọi, do dự trong giây lát. Anh đang làm gì thế này? Tại sao lại phải quan tâm đến một cô gái chỉ mới gặp gỡ đúng nghĩa vài lần? Có phải vì cô là bạn gái cũ của cháu họ mình? Hay vì một lý do nào khác mà chính anh cũng không rõ?
Cuối cùng, anh vẫn bấm nút gọi. Anh tự nhủ, đây chỉ là một sự giúp đỡ đơn thuần. Anh chỉ muốn tạo cho cô một cơ hội, còn nắm bắt được hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân cô.
Tiếng chuông điện thoại reo vang, cắt ngang sự tĩnh lặng trong căn nhà của Văn Gia. Cô đang ở trong bếp phụ mẹ kế nhặt rau, nghe thấy tiếng chuông liền chạy ra phòng khách.
“A lô, nhà họ Văn xin nghe.”
“Xin chào, có phải Văn Gia không?” Một giọng nam trầm ấm, quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.
Văn Gia khựng lại, trái tim bất giác đập lỡ một nhịp. Giọng nói này… là Chu Yến Tùng.
“Là… là tôi. Xin hỏi ai vậy ạ?” Cô cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh, dù trong lòng đang dấy lên một trận cuồng phong.
“Tôi là Chu Yến Tùng.” Anh nói thẳng. “Tôi gọi điện có chút chuyện, không biết có làm phiền cô không?”
“Không… không phiền.” Văn Gia lắp bắp. “Chu tiên sinh, có chuyện gì sao ạ?”
“Tôi nghe nói cô đang có ý định thi nghiên cứu sinh vào Yến Đại?”
Văn Gia sững sờ. Sao anh ta lại biết? Chẳng lẽ là Biên Lượng nói? Không thể nào, cô đã cắt đứt hoàn toàn với hắn rồi.
“Tôi có một người bạn là giáo sư ở Yến Đại, hiện đang cần một trợ lý tạm thời trong vài tháng để hỗ trợ một dự án. Công việc không quá vất vả, chủ yếu là sắp xếp, phiên dịch tài liệu. Quan trọng là, anh ấy có thể cung cấp một chỗ ở nhỏ trong ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh. Tôi nghĩ, đây có thể là một cơ hội tốt cho cô. Cô có thể đến Yến Thành sớm, làm quen với môi trường, tiện cho việc ôn thi. Cô thấy thế nào?”
Lời đề nghị của Chu Yến Tùng giống như một chiếc phao cứu sinh được ném xuống đúng lúc cô đang chới với giữa dòng nước. Đến Yến Thành, có chỗ ở, có một công việc tạm thời để trang trải, lại có cơ hội tiếp xúc với môi trường học thuật đỉnh cao. Mọi vấn đề của cô dường như được giải quyết trong phút chốc.
Nhưng… tại sao lại là anh? Tại sao anh lại giúp cô?
Sự nghi ngờ và cảnh giác của kiếp trước trỗi dậy. Cô không thể tin vào những điều tốt đẹp đến quá dễ dàng. “Chu tiên sinh, tại sao… tại sao anh lại giúp tôi?” Cô hỏi thẳng, giọng nói có chút run rẩy. “Có phải là vì Biên Lượng không?”
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát. Văn Gia có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh.
“Không liên quan đến cậu ta,” anh nói, giọng điệu kiên quyết. “Tôi giúp cô, vì tôi thấy cô là một người có ý chí. Tôi muốn cho cô một cơ hội. Chỉ vậy thôi. Quyết định là ở cô.”
Sự thẳng thắn của anh khiến Văn Gia có chút bối rối. Cô không cảm nhận được sự giả tạo trong lời nói của anh. Nhưng mối quaná ngại vẫn còn đó. Nhận sự giúp đỡ của anh, đồng nghĩa với việc cô sẽ nợ anh một ân tình. Mà ân tình của Chu Yến Tùng, cô sợ rằng cả đời này mình cũng không trả nổi.
Nhưng cơ hội này, thực sự quá hấp dẫn. Nó có thể thay đổi cả vận mệnh của cô.
“Tôi… tôi cần thời gian để suy nghĩ,” cô nói, giọng lí nhí.
“Được. Cho cô hai ngày. Sau hai ngày, tôi cần câu trả lời.”
Nói rồi, anh cúp máy. Văn Gia đứng ngây người, trong tay vẫn còn cầm ống nghe, trong đầu là một mớ hỗn độn. Đi, hay là không đi?