Chương 6 : Bão Tố Ngầm Và Khởi Đầu Mới

Tiếng “tút… tút…” lạnh lùng vang lên từ ống nghe, mỗi một âm thanh như một nhát búa gõ thẳng vào lòng tự trọng vốn đã mong manh của Biên Lượng. Hắn chết lặng, bàn tay cầm điện thoại cứng đờ. Kết thúc rồi? Văn Gia, người con gái luôn dịu dàng, luôn nhẫn nhịn, luôn quay đầu lại nhìn hắn dù hắn đã làm cô tổn thương bao nhiêu lần, vậy mà giờ đây lại có thể nói ra hai chữ “kết thúc” một cách bình thản và tàn nhẫn đến thế.

Cơn giận dữ bùng lên, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi một sự hoang mang và sợ hãi đến tột độ. Hắn không tin. Hắn không thể tin được. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Hắn nhớ lại cảnh tượng ở hành lang khách sạn, Văn Gia bước ra từ phòng của Chu Yến Tùng, ánh mắt xa lạ, thái độ lạnh lùng. Tại sao lại là Chu Yến Tùng? Người cậu họ xa mà hắn luôn phải nể sợ, người đàn ông mà hắn biết rõ mình không bao giờ có thể sánh bằng.

Một sự ghen tuông bệnh hoạn trào lên. Có phải vì Chu Yến Tùng mà cô thay đổi? Có phải họ đã có gì đó với nhau từ trước?

Không. Biên Lượng lắc đầu, cố gắng xua đi những ý nghĩ điên rồ. Hắn nhớ lại vẻ mặt hoảng hốt của Tống Phái Phái, những lời giải thích gượng gạo của cô ta. Mọi thứ bắt đầu xâu chuỗi lại trong đầu hắn. Sự quả quyết của Tống Phái Phái rằng Văn Gia ở phòng 8021. Sự xuất hiện “tình cờ” của Tống Tường. Và rồi, sự vắng mặt của Văn Gia. Tất cả không thể là sự trùng hợp.

Hắn đã bị lừa!

Cơn thịnh nộ giờ đây có một mục tiêu rõ ràng. Hắn lao ra khỏi nhà, không thèm để ý đến những lời hỏi han của mẹ kế, phóng xe như điên quay trở lại khách sạn trên núi. Hắn phải tìm Tống Phái Phái để hỏi cho ra lẽ.

Hắn tìm thấy cô ta đang ngồi một mình ở quán cà phê dưới sảnh khách sạn, vẻ mặt thất thần, ly cà phê trước mặt đã nguội ngắt. Trông thấy bộ dạng tức giận của Biên Lượng, Tống Phái Phái giật mình, cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Biên Lượng, anh tìm em có chuyện gì…”

“Cô còn dám hỏi tôi?” Biên Lượng gầm lên, tiếng nói của hắn thu hút vài ánh nhìn tò mò. Hắn kéo cô ta ra một góc khuất. “Tống Phái Phái, cô giải thích cho tôi, tại sao cô lại lừa tôi? Tại sao cô lại nói Văn Gia ở phòng 8021? Tại sao cô ấy lại ở cùng phòng với cậu của tôi?”

Tống Phái Phái tái mặt. Cô ta biết, mọi chuyện đã vỡ lở. Trong cơn hoảng loạn, cô ta lắp bắp: “Em… em không có… Em cũng không biết tại sao lại như vậy. Có lẽ… có lẽ là Văn Gia đã cố tình gài bẫy chúng ta. Anh biết tính cậu ấy mà, cậu ấy yêu anh như vậy, có lẽ cậu ấy làm thế để khiến anh ghen, để trả thù anh…”

Cô ta cố gắng đổ hết tội lỗi lên đầu Văn Gia, gieo rắc sự nghi ngờ vào mối quan hệ giữa cô và Chu Yến Tùng. “Anh không thấy lạ sao? Chu tiên sinh là người thế nào chứ? Tại sao lại trùng hợp giúp đỡ Văn Gia như vậy? Có lẽ… có lẽ họ đã có tình ý với nhau từ trước mà chúng ta không biết. Văn Gia đã thay lòng đổi dạ rồi, anh không nhận ra sao?”

Những lời nói của Tống Phái Phái như những mũi kim độc, đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của Biên Lượng. Hắn muốn tin, nhưng lý trí lại mách bảo hắn rằng có điều gì đó không đúng. Hắn có thể không hiểu Văn Gia hoàn toàn, nhưng hắn biết cô không phải loại người đó. Và hơn hết, hắn cảm nhận được sự giả tạo trong từng lời nói, từng ánh mắt của Tống Phái Phái.

“Đủ rồi!” Hắn hét lên, cắt ngang lời cô ta. “Tôi không muốn nghe cô nói nữa. Từ bây giờ, chuyện của tôi và Văn Gia, không cần cô xen vào.”

Nói rồi, hắn quay người bỏ đi, để lại Tống Phái Phái đứng trơ trọi một mình. Mối quan hệ đồng minh tạm thời của họ đã tan thành mây khói. Biên Lượng rời đi trong sự hỗn loạn, cảm thấy bị cả thế giới phản bội. Còn Tống Phái Phái, nhìn theo bóng lưng hắn, đôi mắt cô ta ánh lên một tia căm thù lạnh lẽo. Cô ta đã thua, nhưng cô ta sẽ không bao giờ chấp nhận thất bại. Mối thù này, cô ta nhất định sẽ trả.

Trái ngược với cơn bão tố đang âm ỉ trong lòng những kẻ vừa thất bại, căn nhà nhỏ của Văn Gia lại đang tràn ngập ánh nắng và hy vọng.

Sau khi cúp máy của Biên Lượng, Văn Gia cảm thấy như trút được một gánh nặng ngàn cân. Cô trở về phòng, nhìn thấy cha và mẹ kế đang ngồi trong phòng khách, ánh mắt vẫn còn dõi theo cô đầy lo lắng. Cô mỉm cười, một nụ cười thật sự thanh thản.

“Cha, mẹ, con có chuyện muốn nói.”

Cô ngồi xuống đối diện với hai người, trịnh trọng thông báo quyết định của mình: “Con quyết định sẽ thi nghiên cứu sinh. Con muốn đến Yến Thành, thi vào một trường đại học tốt. Con muốn bắt đầu lại từ đầu.”

Ông Văn Trường Phong sững sờ trong giây lát, rồi niềm vui sướng và tự hào trào dâng trong ánh mắt. Ông không hỏi tại sao, cũng không hỏi về Biên Lượng nữa. Quyết định này của con gái đã nói lên tất cả. Đây mới chính là cô con gái mà ông luôn mong đợi, một cô gái có chí tiến thủ, biết tự quyết định tương lai của mình.

“Tốt! Cha ủng hộ con!” Ông vỗ mạnh vào vai cô, giọng nói đầy xúc động. “Cần gì cứ nói với cha, dù khó khăn đến đâu, cha cũng sẽ lo cho con.”

Bà Trình Tố cũng mỉm cười, một nụ cười hiền hậu. “Gia Gia, con nghĩ được như vậy, mẹ cũng mừng cho con. Đến Yến Thành một mình phải biết tự chăm sóc bản thân nhé.”

Văn Gia gật đầu, trong lòng ấm áp vô cùng. Đây chính là gia đình, là hậu phương vững chắc mà kiếp trước cô đã ngu ngốc đánh mất. Kiếp này, cô sẽ dùng cả sinh mạng để bảo vệ.

Ngay buổi chiều hôm đó, Văn Gia đã ra hiệu sách lớn nhất thành phố. Mùi giấy mới và mùi mực in thoang thoảng trong không khí khiến tâm hồn cô trở nên thư thái. Cô đi giữa những kệ sách cao ngất, cảm giác như đang tìm lại được chính mình. Cô mua một chồng sách ôn thi cao học, những cuốn giáo trình dày cộp, những bộ đề thi của các năm trước. Cảm giác cầm trên tay những cuốn sách này thật khác lạ, nó không còn là gánh nặng, mà là niềm hy vọng, là chìa khóa mở ra một cánh cửa tương lai tươi sáng.

Trong lúc tìm sách, ánh mắt cô dừng lại ở một tấm áp phích giới thiệu về các trường đại học hàng đầu. Và ở vị trí trung tâm, nổi bật nhất, là bốn chữ vàng son: Đại học Yến Kinh.

Trái tim cô đập mạnh một nhịp. Yến Đại, ngôi trường danh giá nhất cả nước, nơi quy tụ những bộ óc tinh hoa nhất. Một mục tiêu xa vời, một thử thách cực đại. Kiếp trước, với học lực của mình, cô thậm chí còn không dám mơ tới.

Nhưng kiếp này, thì sao chứ?

Một ngọn lửa quyết tâm bùng cháy trong mắt Văn Gia. Cô sẽ không chỉ đến Yến Thành, cô sẽ đường đường chính chính bước vào cánh cổng của Yến Đại. Đó, mới là sự khởi đầu xứng đáng cho cuộc đời mới của cô.

Rời khỏi hiệu sách, Văn Gia không về nhà ngay. Cô đi dạo trên con đường rợp bóng cây, cảm nhận từng cơn gió nhẹ mơn man trên má. Cô cảm thấy tự do, thanh thản và tràn đầy sức sống. Bóng ma của quá khứ vẫn còn đó, nhưng chúng không còn có thể làm cô sợ hãi nữa. Bởi vì bây giờ, người điều khiển vận mệnh của chính mình, không ai khác, chính là cô.




LIÊN HỆ ADMIN