Chương 6 : Trận Chiến Đầu Tiên
Sáng ngày 7 tháng 6, Tiền Nhất Văn thức dậy trước cả khi chuông báo thức kịp reo. Không khí trong nhà dường như ngưng đọng, mang theo một sự trang nghiêm lạ thường. Mẹ cô, bà Lý Mỹ Tâm, đã dậy từ sớm. Bà không nói nhiều, chỉ lẳng lặng chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn nhưng thanh đạm, kiểm tra lại hộp bút của con gái lần thứ mười, dù biết rằng tối qua mình đã làm việc đó rồi. Sự im lặng của bà còn căng thẳng hơn vạn lời thúc giục.
“Ăn thêm quả trứng nữa đi con, cho có sức,” bà đặt quả trứng đã bóc vỏ vào bát của Nhất Văn.
Nhất Văn ngoan ngoãn ăn, cô cảm nhận được sự lo lắng tột độ của mẹ. Nhưng kỳ lạ thay, bản thân cô lại có một sự bình tĩnh đến lạ. Có lẽ linh hồn 28 tuổi trong cô biết rằng, đây chỉ là một cửa ải trong đời, không phải là tất cả. Dù vậy, trái tim của cô gái 17 tuổi vẫn đập rộn ràng trong lồng ngực khi mẹ cô lái chiếc xe điện đưa cô đến trường thi.
Cổng trường Nhất Trung Xây Dựng đông nghẹt người. Biển người gồm phụ huynh và thí sinh, ai nấy đều mang vẻ mặt căng thẳng. Những lời dặn dò, những cái vỗ vai, những ánh mắt đầy kỳ vọng tạo thành một bức tranh áp lực vô hình. Giữa đám đông, Nhất Văn nhìn thấy thầy Vương. Thầy đứng ở một góc, trên tay là một tập phiếu báo danh, điềm tĩnh phát cho từng học sinh lớp mình, đúng như lời thầy đã hứa. Khoảnh khắc nhận lại tấm phiếu từ tay thầy, Nhất Văn cảm thấy một luồng hơi ấm lan tỏa. “Cố lên nhé em,” thầy nói, ánh mắt đầy tin tưởng.
Cô gật đầu, bước qua cánh cổng, không dám ngoảnh lại nhìn mẹ. Cô biết mẹ vẫn đang đứng đó, dõi theo bóng lưng cô cho đến khi khuất hẳn.
Phòng thi im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng ruồi bay. Tiếng sột soạt lật giấy, tiếng hít thở dồn dập, và tiếng trái tim đập thình thịch. Khi giám thị phát đề thi Ngữ Văn, Nhất Văn hít một hơi thật sâu. Cô lướt nhanh qua các câu hỏi, và khi ánh mắt dừng lại ở đề bài luận, một cảm giác vui sướng vỡ òa trong lòng.
“Quang và Ám.”
Đúng là nó rồi. “Phao cứu sinh” lớn nhất của cô đã xuất hiện. Mọi lo lắng tan biến, thay vào đó là sự tự tin tuyệt đối. Cô đặt bút xuống, những dòng chữ tuôn ra một cách mạch lạc. Dàn ý đã được chuẩn bị kỹ lưỡng trong đầu cô suốt một tháng qua giờ đây được tái hiện hoàn hảo trên trang giấy. Từ những luận điểm về sự đối lập biện chứng, về ý chí vượt qua nghịch cảnh của Churchill, về ánh sáng nội tâm của Beethoven, tất cả đều được cô trình bày một cách trôi chảy. Các phần đọc hiểu và kiến thức văn học khác, với nền tảng của một sinh viên khoa văn kiếp trước, cô giải quyết không mấy khó khăn.
Cô là một trong những người nộp bài sớm nhất. Khi tiếng chuông kết thúc môn thi vang lên, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa đánh thắng một trận lớn. Bước ra khỏi phòng thi, cô thấy nhiều bạn đang tụm năm tụm ba bàn tán, vẻ mặt người thì hớn hở, người lại ủ rũ. Cô không tham gia, chỉ lẳng lặng đi về phía cổng trường.
Buổi trưa, mẹ cô không hỏi một lời nào về bài thi, bà chỉ lẳng lặng chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn. “Ăn nhiều vào rồi đi ngủ một lát, chiều còn có sức thi tiếp.”
Nhất Văn biết mẹ đang cố gắng không tạo thêm áp lực cho mình, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự kỳ vọng âm thầm trong từng hành động của bà. Cô ăn rất nhanh rồi vào phòng nằm xuống, nhưng không tài nào ngủ được. Sự tự tin của buổi sáng đang dần bị nỗi sợ hãi về môn Toán buổi chiều ăn mòn. Môn Văn là sở trường, là quá khứ huy hoàng của cô. Còn môn Toán, đó là thực tại phũ phàng, là điểm yếu chí mạng mà cô đã cố gắng vá víu trong suốt một tháng qua.
Ba giờ chiều, cô quay lại trường thi. Không khí buổi chiều khác hẳn buổi sáng. Sự háo hức ban đầu đã biến mất, thay vào đó là vẻ mệt mỏi và lo âu hiện rõ trên từng gương mặt.
Khi đề thi Toán được phát ra, tim Nhất Văn như thắt lại. Cô lướt một lượt. Những câu trắc nghiệm và điền vào chỗ trống ở đầu, cô vẫn có thể giải quyết được. Đó là thành quả của những đêm thức trắng cày lại kiến thức cơ bản. Nhưng khi đến những câu hỏi lớn ở cuối, những bài toán chứng minh, những câu giải phương trình phức tạp, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Cô cắn chặt môi, cố gắng lục lọi trong trí nhớ những công thức, những định lý đã học. Cô viết xuống tất cả những gì mình có thể nghĩ ra, cố gắng trình bày từng bước giải dù biết rằng nó có thể không dẫn đến kết quả cuối cùng. Cô hy vọng có thể vớt vát được chút điểm trình bày. Thời gian trôi qua nhanh đến đáng sợ. Mồ hôi túa ra trên trán cô, làm ướt đẫm cả tóc mái. Xung quanh, chỉ có tiếng bút viết lạo xạo trên giấy. Có bạn đã bắt đầu thở dài.
Tiếng chuông kết thúc giờ làm bài vang lên như một nhát búa kết liễu. Nhất Văn buông bút, cả người như bị rút cạn sức lực. Cô nhìn vào bài làm của mình, mấy câu hỏi lớn cuối cùng vẫn còn bỏ trống hoặc chỉ được viết vài dòng vô nghĩa. Cô biết, mình đã thua thảm hại trong trận chiến này.
Ra khỏi cổng trường, cô thấy mẹ vẫn đứng đợi ở chỗ cũ. Lần này, bà không cần hỏi cũng biết kết quả. Vẻ mặt thất thần và đôi vai rũ xuống của con gái đã nói lên tất cả.
“Không sao đâu con,” bà Lý Mỹ Tâm vòng tay qua vai con gái, giọng nói có chút run rẩy. “Còn ngày mai nữa mà. Chúng ta về nhà thôi.”
Con đường về nhà im lặng đến đáng sợ. Chiếc xe điện chạy chầm chậm, như thể cũng cảm nhận được gánh nặng trong lòng hai mẹ con. Về đến nhà, Nhất Văn không ăn tối, cô chỉ nói mình mệt và muốn đi ngủ sớm. Cô nằm trên giường, nhìn trân trân lên trần nhà. Cảm giác hưng phấn của buổi sáng và sự thất bại của buổi chiều tạo thành một sự tương phản nghiệt ngã. Cô đã nắm chắc được thế mạnh của mình, nhưng cũng đã phơi bày ra điểm yếu lớn nhất. Ngày thi đầu tiên kết thúc như một chuyến tàu lượn siêu tốc, đưa cô lên đỉnh cao của hy vọng rồi lại ném cô xuống vực sâu của sự thất vọng.
Ngày mai, còn hai trận chiến nữa đang đợi cô. Và cô biết, trận chiến khó khăn nhất không phải là những bài thi, mà là làm sao để đối mặt với ánh mắt của mẹ sau khi tất cả kết thúc.