Chương 6 : Giao Ước Dưới Trăng

Giấc mơ về tiền kiếp đã để lại trong lòng Chử Vệ Liên một vết nứt. Tấm gương về sự căm ghét thuần túy mà nàng luôn dùng để soi chiếu mối quan hệ với Hạ Hầu Úy giờ đây đã rạn vỡ, phản chiếu lại hình ảnh chính nàng – một Chử Vệ Liên kiêu ngạo, tàn nhẫn, đang gieo rắc những hạt mầm hận thù đầu tiên. Sự thật này khiến nàng hoang mang. Nàng không còn chắc chắn liệu hành động của mình là để tự vệ trước một tương lai tăm tối, hay chỉ đơn thuần là đang diễn lại một vở kịch oan nghiệt mà chính nàng là người khởi xướng.

Sự thất bại ở bãi săn Tây Sơn càng khiến nàng nhận ra một điều phũ phàng: đối phó với Hạ Hầu Úy bằng những âm mưu đơn thuần là không đủ. Hắn không phải là một con cừu non mặc cho nàng xâu xé .  Hắn là một con sói, một con sói biết ẩn mình dưới lốt cừu, kiên nhẫn và khôn ngoan hơn nàng tưởng rất nhiều. Việc vội vàng ra tay chỉ khiến nàng lộ ra sơ hở và tự đẩy mình vào thế bất lợi.

Nàng cần phải thay đổi chiến thuật. Thay vì cố gắng giết hắn, có lẽ nàng nên tìm cách hiểu hắn, thăm dò hắn. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Nàng muốn biết, Hạ Hầu Úy của kiếp này, rốt cuộc có gì khác với tên bạo chúa trong giấc mơ của nàng? Và quan trọng hơn, thế lực Tiêu thị đứng sau hắn, rốt cuộc lớn mạnh đến đâu?

Cơ hội để nàng thực hiện ý đồ của mình đã đến. Một tháng cấm túc của Hạ Hầu Úy kết thúc, đúng vào dịp sinh nhật lần thứ bốn mươi của Hoàng thượng. Một buổi yến tiệc lớn được tổ chức tại Thái Cực Điện, tất cả hoàng tử, công chúa và quan lại trong triều đều phải tham dự. Đây là lần đầu tiên Hạ Hầu Úy chính thức xuất hiện trước mặt mọi người sau vụ “ám sát”.

Đêm đó, Thái Cực Điện đèn hoa rực rỡ, tiếng nhạc du dương. Chử Vệ Liên mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, thêu hoa mộc lan trắng, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẻ thanh cao, quý phái. Nàng ngồi bên cạnh Thái hậu và Hạ Hầu Tấn, cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.

Khi Hạ Hầu Úy xuất hiện, cả đại điện dường như im lặng trong giây lát. Hắn không còn mặc bộ y phục cũ kỹ, mà là một bộ trường bào màu xanh đậm tuy đơn giản nhưng sạch sẽ, vừa vặn. Dáng người hắn vẫn gầy gò, nhưng lưng thẳng tắp, bước đi vững chãi. Gương mặt thanh tú không còn vẻ xanh xao, cam chịu, mà thay vào đó là một sự bình thản đến lạ thường. Hắn lặng lẽ đi đến một góc khuất trong đại điện, ngồi xuống, không gây sự chú ý, cũng không ai đến bắt chuyện. Hắn giống như một hòn đảo cô độc giữa biển người ồn ào.

Chử Vệ Liên quan sát phản ứng của mọi người. Đa số đều tỏ ra khinh miệt hoặc phớt lờ hắn. Một vài người thì tò mò, chỉ trỏ. Hạ Hầu Tấn chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi quay đi, trong mắt là một sự chán ghét không che giấu. Chỉ có nàng, trong lòng lại dấy lên một cảm giác phức tạp. Hắn đã thay đổi, hoặc là, hắn chưa bao giờ là kẻ mà nàng vẫn nghĩ.

Trong buổi tiệc, Đại hoàng tử, một kẻ hữu dũng vô mưu, luôn coi Hạ Hầu Tấn là cái gai trong mắt, đã cố tình gây sự. Hắn ta nâng chén rượu, đi về phía Hạ Hầu Úy, giả vờ trượt chân, định hất cả ly rượu vào người hắn. Đây là một hành động sỉ nhục công khai. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, chờ xem một màn kịch hay. Chử Vệ Liên của trước kia, chắc chắn sẽ khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn cảm thấy hả hê.

Nhưng lần này, nàng đã hành động.

Ngay khi Đại hoàng tử sắp ngã, Chử Vệ Liên đột nhiên đứng dậy, chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích trên đầu nàng “vô tình” rơi xuống đất, phát ra một tiếng “choang” giòn tan.

“A, trâm của ta!” Nàng khẽ kêu lên, giọng điệu đầy tiếc nuối.

Tiếng kêu của nàng và âm thanh của chiếc trâm vỡ đã thu hút sự chú ý của mọi người. Đại hoàng tử cũng vì giật mình mà lỡ nhịp, ly rượu trong tay đổ xuống đất, chứ không phải lên người Hạ Hầu Úy. Hắn ta tức tối nhìn nàng, nhưng không thể làm gì được.

Chử Vệ Liên cúi xuống, nhặt chiếc trâm đã gãy làm đôi lên, vẻ mặt đau lòng. “Tiếc quá, đây là chiếc trâm mà Thái hậu ban cho ta.”

Hạ Hầu Tấn vội vàng bước tới, ân cần hỏi: “Muội không sao chứ? Chỉ là một chiếc trâm thôi mà.”

“Muội không sao.” Nàng lắc đầu, nhưng trong mắt đã ngấn lệ.

Màn kịch nhỏ của nàng đã thành công chuyển hướng sự chú ý của mọi người, cứu Hạ Hầu Úy khỏi một phen bẽ mặt. Không ai nhận ra ý đồ của nàng, họ chỉ nghĩ đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Chỉ có ba người biết sự thật.

Thái hậu nhìn nàng với ánh mắt không hài lòng, ra hiệu cho nàng phải an phận. Hạ Hầu Tấn nhìn nàng với vẻ khó hiểu, sự nghi ngờ trong mắt càng thêm sâu đậm. Còn Hạ Hầu Úy, hắn từ đầu đến cuối chỉ im lặng nhìn nàng, một cái nhìn sâu không thấy đáy, khiến nàng không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Hắn có nhận ra nàng đang giúp hắn không? Hay hắn chỉ nghĩ đó là một sự tình cờ?

Buổi tiệc trở nên nhạt nhẽo. Chử Vệ Liên cảm thấy ngột ngạt, bèn lấy cớ ra ngoài hít thở không khí. Nàng đi dạo trong ngự hoa viên, ánh trăng bạc phủ lên vạn vật một lớp sương mờ ảo.

“Chử tiểu thư.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau. Nàng quay lại. Là Hạ Hầu Úy. Hắn đã đứng đó từ bao giờ.

“Tam điện hạ.” Nàng hành lễ, giữ một khoảng cách an toàn.

“Tại sao?” Hắn hỏi, một câu hỏi ngắn gọn nhưng chứa đựng nhiều ý nghĩa.

“Tại sao cái gì?” Nàng giả vờ không hiểu. “Ta không hiểu điện hạ đang nói gì.”

Hắn bước tới gần hơn, ánh trăng chiếu lên nửa khuôn mặt hắn, tạo ra những mảng sáng tối đối lập. “Tiểu thư là một người thông minh, chắc chắn hiểu ta đang hỏi gì. Tại sao lại giúp ta?”

“Giúp?” Nàng cười nhẹ. “Ta chỉ là vô tình làm rơi trâm thôi. Điện hạ đừng đa tâm quá.”

Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, dường như muốn nhìn thấu tâm can nàng. “Phải không? Nhưng ta lại không nghĩ vậy. Tiểu thư ghét ta như vậy, hận ta như vậy, sao lại có thể ra tay giúp đỡ một kẻ như ta?”

Bị hắn nhìn thấu, Chử Vệ Liên có chút bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Điện hạ nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ là không thích xem những màn kịch nhàm chán mà thôi. Đại hoàng tử diễn quá vụng về.”

Hắn im lặng một lúc, rồi đột nhiên bật cười, một nụ cười khẽ nhưng mang theo một sự chua xót. “Ra là vậy. Cảm ơn tiểu thư đã chê màn kịch của huynh ấy nhàm chán, nếu không, ta đã phiền phức rồi.”

“Không cần cảm ơn. Ta và điện hạ, không phải là bằng hữu.” Nàng lạnh lùng nói.

“Ta biết.” Hắn gật đầu, nụ cười trên môi tắt dần. “Nhưng ta vẫn muốn biết, tại sao tiểu thư lại thay đổi?”

“Thay đổi?”

“Phải. Trước đây, tiểu thư sẽ không làm vậy. Trước đây, tiểu thư sẽ chỉ đứng nhìn, thậm chí còn góp vui.”

Câu nói của hắn như một nhát dao, đâm trúng tim đen của nàng. Hắn biết, hắn biết tất cả. Hắn không hề ngây thơ như vẻ bề ngoài.

“Ta không biết ngươi đang nói gì.” Nàng quay người, định rời đi. Nàng cảm thấy cuộc đối thoại này quá nguy hiểm.

“Chử Vệ Liên,” hắn gọi tên nàng, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm túc, “ván cờ này, ngươi và ta đều là quân cờ. Nhưng ta sẽ không cam chịu làm một quân cờ bị người khác điều khiển. Còn ngươi?”

Nàng dừng bước, lưng vẫn quay về phía hắn.

“Ta nợ ngươi một mạng,” hắn nói tiếp, “là Lục hoàng tử nợ ngươi. Ta chỉ là người trả nợ thay. Nhưng món nợ ở bãi săn, ta sẽ không quên. Một ngày nào đó, ta sẽ bắt ngươi phải trả lại.”

Nói rồi, hắn xoay người, lặng lẽ chìm vào bóng tối.

Chử Vệ Liên đứng một mình dưới ánh trăng, toàn thân lạnh ngắt. Lời nói của hắn, vừa là lời cảm ơn, vừa là lời cảnh cáo, lại vừa như một lời tuyên chiến. Nàng đã chủ động chìa ra một cành ô liu, nhưng hắn lại không nhận. Hắn chỉ muốn một cuộc chiến sinh tử.

Nàng thở dài. Xem ra, con đường nàng chọn, còn khó đi hơn cả trong tưởng tượng. Giao ước dưới trăng này, không phải là sự bắt đầu của hòa bình, mà chỉ là một sự tạm hoãn trước một cuộc chiến còn khốc liệt hơn. Nàng và hắn, cuối cùng vẫn phải có một người ngã xuống.




LIÊN HỆ ADMIN