Chương 7 : Món Quà Từ Bóng Tối

Sự thất bại tại yến tiệc sinh nhật đã khiến Thái hậu vô cùng không hài lòng. Bà không chỉ tức giận vì kế hoạch của cháu gái thất bại, mà còn cảm thấy quyền uy của mình bị thách thức. Chử Vệ Liên, con cờ mà bà tin tưởng nhất, đã hành động một cách bốc đồng và để lộ sơ hở. Còn Hạ Hầu Úy, con kiến hôi mà bà chưa bao giờ để vào mắt, lại dám giở trò khôn vặt ngay dưới mí mắt bà.

Trong Càn Ninh Cung tĩnh lặng, mùi đàn hương đặc quánh. Thái hậu ngồi trên phượng tọa, ngón tay đeo hộ giáp bằng vàng gõ nhẹ lên thành ghế, từng nhịp đều đặn như đang tính toán một ván cờ sinh tử.

“Vương cô cô,” bà cất tiếng, giọng nói lạnh lẽo.

“Dạ có nô tỳ.” Vương cô cô bước ra từ bóng tối, cúi đầu cung kính.

“Con bé Miên Miên dạo này có vẻ quá rảnh rỗi, nên mới nghĩ ra nhiều chuyện không đâu,” Thái hậu nói, ánh mắt sắc bén như dao. “Sắp tới là lễ Phật Đản, con hãy đi sắp xếp một pháp đàn cầu phúc tại chùa Đại Giác trong hoàng cung. Bảo nó thay mặt ai gia, ngày ngày đến đó chép kinh, cầu phúc cho hoàng gia. Vừa để nó tu tâm dưỡng tính, vừa để thể hiện lòng thành kính.”

Vương cô cô khẽ rùng mình. Bà hiểu ý của Thái hậu. “Chép kinh cầu phúc” chỉ là cái cớ. Chùa Đại Giác là nơi thanh tịnh, nhưng cũng là một cái lồng giam vô hình, tách Chử Vệ Liên ra khỏi những âm mưu bên ngoài. Quan trọng hơn, đó là sân khấu mà Thái hậu đã chọn để tự mình ra tay.

“Còn nữa,” Thái hậu nói tiếp, “hãy cho người truyền lời đến trụ trì chùa Đại Giác, nói rằng ai gia muốn đích thân cúng dường một pho tượng Phật ngọc. Pho tượng này vô cùng quý giá, cần phải được đặt trong chính điện, do chính tay Tam hoàng tử Hạ Hầu Úy canh giữ, ngày đêm tụng kinh để thể hiện lòng thành sám hối. Bảo nó, đây là cơ hội cuối cùng ai gia ban cho nó để chuộc lại lỗi lầm.”

Một kế hoạch còn thâm độc hơn cả vu oan giá họa. Tội danh ám sát có thể dùng lý lẽ để biện minh, nhưng tội danh bất kính với thần Phật, làm ô uế thánh vật thì không thể nào chối cãi. Chỉ cần một sai sót nhỏ, một vết xước trên pho tượng ngọc, Hạ Hầu Úy sẽ bị khép vào tội chết, vạn kiếp bất phục. Thái hậu đã giăng ra một tấm lưới vô hình, và lần này, bà chắc chắn con mồi sẽ không thể thoát được.

Chử Vệ Liên nhận được lệnh của Thái hậu, trong lòng tuy không cam tâm nhưng không thể không tuân theo. Nàng biết đây là sự trừng phạt của cô cô dành cho mình. Nàng bị tước đi quyền chủ động, bị biến thành một khán giả bất đắc dĩ trong vở kịch mà Thái hậu làm đạo diễn. Mỗi ngày, nàng đều phải đến chùa Đại Giác, ngồi trong một gian phòng tĩnh lặng, sao chép những cuốn kinh Phật nhàm chán. Qua khung cửa sổ, nàng có thể thấy bóng dáng Hạ Hầu Úy đang quỳ trước chính điện, nơi đặt pho tượng Phật ngọc, lầm rầm tụng kinh.

Hắn trông còn gầy hơn trước, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình thản, dường như không hề hay biết mình đang ở trong tâm bão. Sự bình thản đó khiến Chử Vệ Liên càng thêm khó chịu. Nàng cảm thấy như mình đang bị hắn và cả thế giới này chế giễu.

Vào ngày thứ ba, khi nàng đang sao chép kinh thư, một tiểu thái giám lạ mặt lặng lẽ bước vào, đặt lên bàn nàng một chiếc hộp gấm nhỏ rồi nhanh chóng rời đi.

Nàng cảnh giác mở chiếc hộp ra. Bên trong không phải là ám khí hay thư từ đe dọa, mà là một nhánh hoa lê trắng muốt, vẫn còn đọng vài giọt sương, tỏa ra một mùi hương thanh khiết, dịu dàng. Bên cạnh nhánh hoa, là một mảnh giấy nhỏ, trên đó chỉ viết hai chữ:

“Tĩnh tâm.”

Chử Vệ Liên sững người. Bàn tay cầm bút của nàng khẽ run lên. Nàng nhận ra nét chữ này. Chính là nét chữ của Hạ Hầu Úy.

Hắn đang ở trong chùa, bị giám sát nghiêm ngặt, làm sao có thể gửi thứ này cho nàng? Và tại sao lại là hoa lê? Tại sao lại là hai chữ “tĩnh tâm”?

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng nàng. Hắn đang trêu ngươi nàng. Hắn biết nàng đang bất an, đang lo lắng. Hắn gửi nhánh hoa này đến, vừa như một lời an ủi, vừa như một lời chế nhạo. Hắn muốn nói với nàng rằng, dù bị giam cầm, hắn vẫn nắm rõ mọi động tĩnh, mọi tâm tư của nàng. Hắn không phải là con mồi đang chờ bị làm thịt, mà là một người chơi cờ cao tay, đang lặng lẽ quan sát và điều khiển mọi thứ từ trong bóng tối.

Món quà này, còn đáng sợ hơn cả một con dao găm. Nó đánh vào tâm lý, vào sự kiêu ngạo của nàng. Nó khiến nàng cảm thấy mình như một con rối, bị hai thế lực, một là Thái hậu, một là Hạ Hầu Úy, giật dây. Nàng không còn phân biệt được ai là bạn, ai là thù, ai mới là người đang thực sự điều khiển ván cờ này.

Sự lo sợ biến thành tức giận. Nàng vò nát mảnh giấy, ném nhánh hoa lê xuống đất, dùng chân di nát những cánh hoa mỏng manh.

“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám trêu đùa ta?” Nàng nghiến răng, lồng ngực phập phồng.

Nhưng khi cơn giận qua đi, chỉ còn lại một sự hoang mang và bất lực. Nàng nhận ra, mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy ngày càng sâu, và nàng không biết làm cách nào để thoát ra. Nàng từng nghĩ mình có thể thay đổi định mệnh, nhưng giờ đây, nàng cảm thấy mình chỉ đang làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía chính điện. Hạ Hầu Úy vẫn quỳ ở đó, bóng lưng gầy gò nhưng thẳng tắp, giống như một cây tùng hiên ngang giữa bão tuyết. Nàng chợt có một ý nghĩ điên rồ: có lẽ, cách duy nhất để phá vỡ vòng lặp này, không phải là giết hắn, mà là đối mặt với hắn, nói chuyện với hắn.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên đã bị nàng dập tắt. Không, không thể được. Hắn là kẻ thù, là cơn ác mộng của nàng. Nói chuyện với hắn, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Nhưng hạt giống của sự nghi ngờ và tò mò đã được gieo xuống. Nàng bắt đầu tự hỏi: Hạ Hầu Úy của kiếp này, có thực sự giống với tên bạo chúa trong giấc mơ của nàng không? Hay tất cả chỉ là do ký ức của nàng đã bị bóp méo bởi sự căm hận?

Nàng nhìn xuống cuốn kinh thư đang chép dở. “Sắc tức thị không, không tức thị sắc…” Những con chữ quen thuộc bỗng trở nên xa lạ. Lòng nàng rối như tơ vò.

Nàng biết, pháp đàn cầu phúc này sẽ không kết thúc một cách yên bình. Một cạm bẫy chết người đang chờ đợi Hạ Hầu Úy. Nhưng giờ đây, nàng lại không chắc chắn, liệu mình có thực sự muốn hắn bước vào cái bẫy đó hay không. Nàng rơi vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan, bị giằng xé giữa hận thù của quá khứ và sự nghi ngờ của hiện tại. Ván cờ này, nàng không còn là người chơi, mà đã hoàn toàn trở thành một quân cờ bị động.




LIÊN HỆ ADMIN