Chương 9 : Giao Kèo Với Quỷ Dữ

Không gian trong ngôi tháp cổ đặc quánh lại vì lời đề nghị của Hạ Hầu Úy. Gió đêm lùa qua những khe cửa vỡ, mang theo hơi lạnh thấm vào da thịt, nhưng không lạnh lẽo bằng ánh mắt của người đàn ông trước mặt. Chử Vệ Liên nhìn hắn, kẻ thù không đội trời chung, người mà nàng đã nguyền rủa hàng ngàn lần trong cả giấc mơ lẫn đời thực. Hắn đang chìa cho nàng một cành ô liu, nhưng nàng biết, trên cành ô liu đó có tẩm kịch độc.

Nhưng nàng cũng biết, nếu từ chối, nàng sẽ phải tiếp tục làm một con rối trong tay Thái hậu, sống trong sự sắp đặt và lo sợ. Nàng đã chán ngấy cảm giác đó.

“Ta không tin vào những lời hứa suông,” nàng lạnh lùng đáp, giọng nói bình tĩnh đến không ngờ. “Ngươi muốn ta hợp tác? Được thôi. Trước hết, hãy tự cứu lấy mình đi đã.”

Ánh mắt nàng sắc như dao, nhìn thẳng vào hắn. “Vụ án pho tượng Phật ngọc, hãy dùng chính sức của ngươi để thoát ra. Không có sự can thiệp của ta, cũng không cần đến sự che chở của Thái hậu. Nếu ngươi ngay cả việc tự minh oan cho mình cũng không làm được, thì lấy tư cách gì để nói chuyện hợp tác với ta?”

Đây là một phép thử. Một phép thử tàn nhẫn và gần như bất khả thi. Nàng muốn xem, con sói này, rốt cuộc có bao nhiêu nanh vuốt.

Hạ Hầu Úy nhìn nàng, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn không có chút ngạc nhiên hay tức giận. Ngược lại, hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy tự tin và bí ẩn. “Được. Giao kèo này, ta chấp nhận.”

Hắn nói rồi quay người, bóng lưng gầy gò của hắn hòa vào bóng tối, để lại Chử Vệ Liên một mình với những suy nghĩ hỗn loạn. Nàng không biết mình vừa làm đúng hay sai. Nàng chỉ biết, nàng vừa đặt một ván cược lớn nhất đời mình, và tiền cược chính là số phận của nàng.

Ngày hôm sau, Đại Lý Tự chính thức tiếp nhận vụ án. Thái hậu, tin rằng mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay, chỉ ra lệnh cho quan viên phải “xử lý nghiêm minh, không để ảnh hưởng đến quốc thể”, thực chất là một lời thúc giục phải nhanh chóng khép tội Hạ Hầu Úy. Bầu không khí trong triều đình vô cùng căng thẳng. Phe cánh của Thái hậu liên tục gây sức ép, trong khi phe cánh của Hoàng hậu thì hả hê đứng nhìn. Hạ Hầu Tấn, dù không hài lòng, nhưng cũng không thể công khai chống đối Thái hậu, chỉ có thể ngấm ngầm theo dõi.

Tưởng chừng như Hạ Hầu Úy đã không còn đường thoát. Nhưng vào ngày thứ hai của cuộc điều tra, một sự việc bất ngờ đã xảy ra.

Một lá thư nặc danh được gửi đến phủ của Hạ Hầu Tấn. Bên trong không phải là lời lẽ cầu xin hay minh oan, mà là một tờ giấy ghi nợ. Con nợ là vị trụ trì của chùa Đại Giác, còn chủ nợ, chính là Lý đại nhân, vị quan đã lớn tiếng buộc tội Hạ Hầu Úy nhất trong triều. Món nợ không hề nhỏ, đủ để vị trụ trì kia phải bán cả ngôi chùa đi để trả.

Hạ Hầu Tấn sững sờ. Hắn lập tức cho người bí mật điều tra. Sự thật nhanh chóng được phơi bày: vị trụ trì kia là một kẻ nghiện cờ bạc, đã thua một số tiền lớn và bị Lý đại nhân ép phải làm nhân chứng giả, vu oan cho Hạ Hầu Úy. Còn mảnh ngọc vỡ, là do chính tay một tiểu sa di thân cận của trụ trì lén đặt vào phòng của Tam hoàng tử.

Một đòn phản công chí mạng.

Hạ Hầu Tấn, với bản tính chính trực, không thể làm ngơ trước sự thật này. Hắn lập tức mang bằng chứng trình lên Hoàng thượng. Cả triều đình lại một lần nữa chấn động. Lý đại nhân và vị trụ trì bị bắt giam ngay lập tức. Cái bẫy hoàn hảo của Thái hậu, chỉ vì một tờ giấy ghi nợ, đã sụp đổ tan tành.

Thái hậu tức giận đến run người, nhưng không thể làm gì được. Bà đã quá xem thường con kiến hôi Hạ Hầu Úy. Để bảo toàn thể diện và cắt đứt mọi liên quan, bà đành phải “hy sinh” Lý đại nhân, nói rằng ông ta vì tư thù mà tự ý hành động, không hề liên quan đến ai khác.

Hạ Hầu Úy được tuyên bố vô tội và thả ra. Hắn không những không bị trừng phạt, mà còn nhận được sự thương cảm của Hoàng thượng vì đã phải chịu oan khuất. Hoàng thượng thậm chí còn ban cho hắn một vài món đồ thưởng và cải thiện đôi chút điều kiện sống trong lãnh cung, như một sự bù đắp.

Chử Vệ Liên theo dõi toàn bộ diễn biến, trong lòng là một cơn sóng thần. Nàng kinh hãi trước sự tính toán và thủ đoạn của Hạ Hầu Úy. Hắn không chỉ tự cứu mình, mà còn nhân cơ hội này chặt đứt một cánh tay đắc lực của Thái hậu, làm suy yếu phe cánh của cô cô nàng. Hắn đã chứng minh được thực lực của mình. Hắn đã hoàn thành xuất sắc phép thử mà nàng đưa ra.

Nàng biết, đã đến lúc nàng phải đưa ra quyết định. Nhưng trong lòng nàng vẫn còn một nút thắt, một câu hỏi chưa có lời giải đáp: Tại sao hắn lại hận nàng đến vậy? Mối thù trong tiền kiếp, rốt cuộc bắt nguồn từ đâu?

Đêm đó, khi tâm trí nàng đang rối bời, một giấc mơ khác lại tìm đến.

Lần này, nàng không thấy mình, cũng không thấy hắn của hiện tại. Nàng thấy mình đang đứng giữa một buổi yến tiệc cung đình xa hoa của nhiều năm về trước. Nàng thấy một Tiêu phi xinh đẹp tuyệt trần, khí chất cao quý, đang là tâm điểm của mọi sự chú ý. Nàng cũng thấy một Chử quý phi, chính là Thái hậu của hiện tại, đang ngồi trong một góc, ánh mắt nhìn Tiêu phi đầy ghen ghét và đố kỵ.

Nàng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Chử quý phi và Hoàng thượng.

“Bệ hạ, Tiêu thị ngày càng lớn mạnh, huynh trưởng của Tiêu phi lại nắm giữ binh quyền ở biên ải. Cứ để tình trạng này tiếp diễn, sớm muộn cũng sẽ trở thành mối họa cho giang sơn xã tắc.”

Hoàng thượng thở dài: “Trẫm biết. Nhưng Tiêu phi đang được sủng ái, Tiêu gia lại có công lớn. Trẫm không có lý do gì để ra tay.”

“Lý do thì có thể tạo ra được,” Chử quý phi nói, giọng nói lạnh lẽo. “Chỉ cần một tội danh đủ lớn, đủ để khiến Tiêu gia vạn kiếp bất phục.”

Giấc mơ chuyển cảnh. Nàng thấy Tiêu phi bị vu cho tội danh dùng tà thuật nguyền rủa hoàng tự, một tội danh không thể dung thứ. Nàng thấy cả Tiêu gia bị xét nhà, chém đầu, máu chảy thành sông. Nàng thấy Tiêu phi uất hận tự vẫn trong lãnh cung, để lại một đứa trẻ bơ vơ, chính là Hạ Hầu Úy.

Chử Vệ Liên choàng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.

Sự thật phơi bày trước mắt nàng, tàn nhẫn và đẫm máu. Tội ác của Tiêu phi là một sự vu cáo. Sự sụp đổ của Tiêu gia là một âm mưu chính trị. Nguồn gốc của mọi bi kịch, của sự căm hận mà Hạ Hầu Úy phải gánh chịu, lại bắt nguồn từ chính người cô mà nàng luôn kính trọng, từ chính gia tộc mà nàng luôn tự hào.

Nàng và gia tộc của nàng, mới là kẻ đã gieo nhân. Còn Hạ Hầu Úy, chỉ là người đang đi gặt quả.

Sự day dứt, tội lỗi và hoang mang bao trùm lấy nàng. Nàng không còn lý do gì để căm ghét hắn nữa. Nàng chỉ thấy, hắn cũng là một kẻ đáng thương, một nạn nhân của ván cờ quyền lực.

Nàng đứng dậy, đi đến bên bàn, viết một mật thư. Nàng dùng một loại mực đặc biệt mà chỉ có nàng và thị vệ thân tín biết cách giải. Nàng gấp lá thư lại, cho vào một ống sáp nhỏ.

Ngày hôm sau, nàng đến chùa Đại Giác, nói là để tạ lễ vì mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp. Nàng đi ngang qua một gốc cây cổ thụ, “vô tình” làm rơi một chiếc khăn tay.

Một lúc sau, một tiểu sa di đi qua, nhặt chiếc khăn lên, lặng lẽ rời đi. Chiếc khăn đó, sẽ được chuyển đến tay Hạ Hầu Úy.

Bên trong chiếc khăn, là ống sáp nhỏ chứa mật thư. Trên mật thư, chỉ có một chữ duy nhất:

“Hợp.” (Hợp tác)

Giao kèo với quỷ dữ, đã chính thức được thiết lập.




LIÊN HỆ ADMIN