Chương 9 : Gieo Mầm Hy Vọng

Sáng hôm sau, việc đầu tiên Sở Giang Nguyệt làm là mang cây giống quý giá ra ngoài. Cô dự định trồng nó ngay trước cửa khách sạn, vừa để trang trí, vừa để tiện chăm sóc. Nhưng khi ôm cây non trên tay, cô mới nhận ra một vấn đề nan giải: cô không có cuốc, cũng chẳng có xẻng.

“Cáo ngốc, ngươi không chuẩn bị cho ta một phòng công cụ sao?”

“…” Con cáo im lặng, giả vờ như không nghe thấy. Lại là một thiếu sót trong thiết lập ban đầu.

Đúng lúc Sở Giang Nguyệt đang định dùng dị năng Mộc hệ để thử đào đất, Thẩm Tri Quy và Giang Hạc bước ra từ khách sạn. Ánh mắt cả hai đều bị thu hút bởi cây non xanh mơn mởn, tràn đầy sức sống trên tay cô. Trong thế giới xám xịt này, màu xanh của nó rực rỡ một cách lạ thường.

“Cô Sở, đây là…” Thẩm Tri Quy ngạc nhiên hỏi. Anh dám chắc loại cây này không thể tồn tại được trong môi trường hiện tại.

“À, tôi vô tình tìm được, định trồng để khách sạn thêm chút sức sống. Nhưng lại quên mất không có dụng cụ.” Sở Giang Nguyệt giải thích qua loa.

Thẩm Tri Quy không hỏi nhiều. Anh chỉ lặng lẽ quay vào trong, một lát sau đã cầm ra một chiếc xẻng sắt lớn. Hình ảnh một người đàn ông anh tuấn, khí chất phi phàm cầm trên tay chiếc xẻng làm nông khiến Sở Giang Nguyệt phải cố nén cười.

“Để chúng tôi giúp cô.”

“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Sở Giang Nguyệt lắc đầu. Con cáo đã kịp nhắc nhở, cây giống của hệ thống phải do chính tay cô trồng thì mới có thể kết nối với phạm vi bảo vệ của khách sạn.

Cô nhận lấy chiếc xẻng, chọn một vị trí cách cửa chính khoảng một mét rồi bắt đầu đào. Mặc dù sức lực của cô không lớn, nhưng với sự kiên trì, một cái hố nhỏ cũng nhanh chóng được hoàn thành. Cô cẩn thận đặt cây non vào hố, lấp đất, rồi lấy chút nước từ trong nhà ra tưới. Theo lời con cáo, cô thử truyền một ít dị năng Mộc hệ của mình vào cây.

Ngay lập tức, cô cảm nhận được một sự vui sướng, phấn khởi truyền lại từ cây non. Cây giống dường như cao thêm một chút, những chiếc lá cũng trở nên xanh mướt hơn.

Đúng lúc này, Thẩm Tri Quy, người vừa cùng đội đi tuần tra một vòng bên ngoài trở về, bước nhanh vào khách sạn, trán lấm tấm mồ hôi.

“Cô Sở, nhiệt độ bên ngoài tăng lên rất nhanh. Chúng tôi vừa ra ngoài chưa đầy một tiếng mà đã cảm thấy không chịu nổi.”

Câu nói của anh như một lời cảnh báo. Sở Giang Nguyệt nhìn ra ngoài. Mặt trời dường như cũng gay gắt hơn, không khí oi bức đến ngột ngạt. Cô nhớ lại kiếp trước, sau giai đoạn hỗn loạn ban đầu chính là ba tháng trời nắng nóng cực độ, nhiệt độ có thể lên đến 50-60 độ C. Rất nhiều người đã chết vì sốc nhiệt và mất nước.

Khách sạn Giang Lâm, với nhiệt độ luôn được duy trì ở mức dễ chịu, bỗng chốc trở thành một ốc đảo vô giá.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, hai người đàn ông bụng phệ, mồ hôi nhễ nhại từ khu biệt thự chạy sang. Vừa bước vào khách sạn, họ lập tức thở hổn hển.

“May quá! Ở đây mát thật! Cô chủ, có nước đá không?”

Sở Giang Nguyệt chưa kịp trả lời, cô đã quay vào bếp, lấy ra nửa quả dưa hấu đỏ au, mọng nước, ung dung ngồi xuống bàn dùng thìa xúc ăn.

Hai người đàn ông nhìn quả dưa hấu, mắt sáng rực.

“Dưa… dưa hấu! Cô chủ, cái này bán thế nào?”

“Hàng riêng của chủ tiệm, không bán.” Sở Giang Nguyệt lắc đầu. Đây là phúc lợi đặc biệt của hệ thống dành cho cô.

Mặc dù tiếc nuối, nhưng hai người đàn ông cũng hiểu ra giá trị của nơi này.

“Ở đây còn phòng không? Giá bao nhiêu? Chúng tôi thuê!”

“Tôi cũng thuê! Thời tiết này mà ở trong biệt thự không có điện thì chết mất!”

“Còn phòng ba người và phòng đôi. Các ông muốn ở phòng nào?” Sở Giang Nguyệt mỉm cười.

Làn sóng khách hàng đầu tiên trốn chạy khỏi cái nóng đã đến. Sở Giang Nguyệt nhìn ra ngoài cửa, ánh nắng chói chang như muốn thiêu đốt vạn vật. Cô biết, thử thách thật sự của mạt thế, bây giờ mới bắt đầu.




LIÊN HỆ ADMIN