Chương 7 : Lần Đầu Chung Gối

Hạng Cẩm Đường nhíu mày trước một tràng yêu cầu của Yến Hoa. Nàng không phải là bảo mẫu của hắn. “Ta sẽ cho người điều tra rõ ràng, nếu đúng như lời ngươi nói, ta sẽ xem xét giúp đỡ. Còn bây giờ, cứ ở yên trong này đi.”

Nói rồi, nàng quay người rời đi, bỏ lại Yến Hoa đang tiu nghỉu ở phía sau.

Nàng trở về lều trại của mình, vừa vén rèm lên đã thấy một cảnh tượng khiến nàng sững sờ. Vương Lạc Xuyên đang ngồi trên giường của nàng, tay còn cầm một chiếc áo giáp của nàng lên ngắm nghía, bộ dạng vô cùng tự nhiên.

“Sao chàng lại chạy vào đây?” Nàng hỏi, trong lòng dấy lên một tia cảnh giác.

“Ta đến để vun đắp tình cảm với vương phi của ta,” hắn cười, đôi mắt đào hoa cong cong. “Dù sao chúng ta cũng đã là vợ chồng, không ngủ chung còn ra thể thống gì nữa?”

Hắn nói xong liền nằm ườn ra giường, còn vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh.

Tim Hạng Cẩm Đường đập lỡ một nhịp. Nàng vội lùi lại một bước: “Lều trại của ta đơn sơ, e rằng không quen với vương gia. Ta sẽ cho người chuẩn bị một lều trại khác rộng rãi, sạch sẽ hơn.”

“Không cần,” hắn dứt khoát từ chối. “Ta muốn ở cùng nàng.”

Sự kiên quyết của hắn khiến nàng có chút bối rối. Nàng không hiểu nổi con người này. Rõ ràng là một vị vương gia ốm yếu, sao lại có thể chạy đến quân doanh chịu khổ? Lẽ nào hắn cũng giống Chu Vân Khởi, bề ngoài tỏ ra yếu đuối nhưng thực chất lại là một kẻ tâm cơ khó lường?

Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng và cũng để thăm dò hắn, nàng chuyển chủ đề: “Chàng biết cưỡi ngựa không?”

“Nàng dạy ta đi,” hắn lập tức ngồi bật dậy, kéo tay nàng đi thẳng ra bãi ngựa.

Tại bãi ngựa, Hạng Cẩm Đường chọn một con ngựa cái trông hiền lành nhất. Nàng chưa từng dạy ai cưỡi ngựa bao giờ, lúng túng khoa tay múa chân một hồi mà Vương Lạc Xuyên vẫn ngơ ngác không hiểu gì. Cuối cùng, hắn tự mình leo lên lưng ngựa.

Con ngựa vốn ngoan ngoãn bỗng chốc trở nên bất kham, lồng lên dữ dội. Vương Lạc Xuyên hoảng hốt, vội vàng nắm chặt dây cương.

“Này! Làm sao bây giờ?” Hắn kêu lên.

“Duỗi thẳng lưng, thả lỏng người, hai chân kẹp nhẹ vào bụng ngựa…” Hạng Cẩm Đường vội vàng hướng dẫn. Thật may, hắn học rất nhanh, chỉ một lát sau, con ngựa đã bình tĩnh trở lại.

Vương Lạc Xuyên khẽ hô “Giá”, con ngựa bắt đầu chậm rãi bước đi. Gió nhẹ thổi qua làm tóc hắn bay bay, nụ cười rạng rỡ nở trên môi hắn, một nụ cười thuần túy và vui vẻ mà nàng chưa từng thấy. Khoảnh khắc đó, nàng bất giác thấy tim mình rung động.

“Sắp tới quân doanh có tổ chức thi đấu mã cầu, chàng có hứng thú không?” Nàng hỏi khi cả hai ngồi nghỉ bên hàng rào.

Vương Lạc Xuyên ngẩn ngơ nhìn nàng, hoàn toàn không nghe thấy nàng nói gì. Hắn chỉ thấy nụ cười của nàng dưới ánh chiều tà đẹp đến nao lòng, chỉ muốn thời gian ngừng lại mãi mãi.

“Có… có hứng thú!” Hắn vội vàng đáp.

Tối hôm đó, sau bữa tối, Hạng Cẩm Đường mệt mỏi ngồi tựa vào ghế nghỉ ngơi. Vương Lạc Xuyên nhẹ nhàng bước đến sau lưng, đưa tay định xoa bóp vai cho nàng. Nhưng phản xạ của một võ tướng đã ăn sâu vào máu, nàng lập tức bật dậy, một tay khóa chặt lấy cổ tay hắn, xoay người quật hắn xuống đất.

“Là ta…” Giọng nói đau đớn của hắn vang lên.

Hạng Cẩm Đường sững sờ, vội vàng buông tay. “Xin lỗi… ta không quen có người ở chung phòng.”

Vương Lạc Xuyên xoa xoa bả vai, không hề tức giận, ngược lại còn nhìn nàng đầy thông cảm. Hắn đứng dậy, đi đến bên giường, vỗ nhẹ lên chăn: “Lên giường nghỉ đi, ghế cứng lắm.”

“Hả?” Hạng Cẩm Đường đỏ mặt, lùi lại mấy bước. “Ngủ… ngủ chung sao?”

“Sao lại không?” Hắn kéo tay nàng lại.

Đêm đó là lần đầu tiên họ thật sự chung giường. Hạng Cẩm Đường căng thẳng đến mức mặc nguyên cả mấy lớp áo trong rồi mới chui vào chăn, quấn chặt lấy mình như một cái kén.

“Nàng mặc nhiều vậy không nóng sao?” Hắn hỏi, giọng có chút tủi thân.

“Ta từ nhỏ thân nhiệt đã lạnh, không mặc dày sẽ bị cảm.” Nàng nói dối.

Vương Lạc Xuyên không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng chui vào chăn rồi đột ngột ôm chầm lấy nàng từ phía sau. Hơi ấm từ cơ thể hắn bao trùm lấy nàng, mùi hương nam tính thanh mát của hắn lấp đầy khoang mũi, khiến mặt nàng càng thêm đỏ.

“Ta ôm nàng, nàng sẽ không lạnh nữa.”

Không lâu sau, hắn đã chìm vào giấc ngủ, nhưng vòng tay vẫn siết chặt không buông. Hạng Cẩm Đường bị hắn ôm chặt, cảm thấy cả người nóng như lửa đốt, trái tim đập loạn nhịp, trằn trọc cả đêm không sao ngủ được.

Sáng hôm sau, có báo cáo về Yến Hoa. Kết quả điều tra cho thấy lời khai của hắn hoàn toàn là sự thật. Gia cảnh nghèo khó, mồ côi cha, bị bắt nạt vì ngoại hình, đúng là một kẻ đáng thương. Hạng Cẩm Đường ra lệnh thả hắn ra.

Nhưng Yến Hoa không những không đi, mà còn chạy đến lều của nàng, quỳ xuống đất.

“Tướng quân, tui muốn tòng quân!” Hắn nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Tui muốn kiếm tiền, mua cho mẹ quần áo đẹp, để mẹ được sống sung sướng.”

Hạng Cẩm Đường nhìn hắn, trong lòng có chút phức tạp. “Nếu kẻ địch cho ngươi rất nhiều tiền, ngươi có phản bội không?”

Yến Hoa ngây người. Hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Cuối cùng, Hạng Cẩm Đường vẫn từ chối. Nàng nói với hắn, lòng hiếu thảo là tốt, nhưng một người lính không thể chỉ chiến đấu vì tiền. Hơn nữa, ngoại hình của hắn quá đặc biệt, ra chiến trường sẽ rất nguy hiểm. Hắn là niềm hy vọng duy nhất của mẹ, nàng không thể để mẹ hắn phải chịu cảnh cô độc lúc về già.




LIÊN HỆ ADMIN