Chương 6 : Bức Họa Hoa Tuyết Xanh
Sau khi rời khỏi Vương phủ, Hạng Cẩm Đường không đi thẳng đến quân doanh. Nàng quay về Hạng phủ. Đêm đã khuya, cả phủ chìm trong tĩnh lặng, nàng không muốn kinh động đến ai, chỉ định về phòng thu dọn ít đồ rồi đi. Nhưng nghĩ đến những món bánh điểm tâm do đầu bếp riêng trong nhà làm, nàng lại không kìm được mà rón rén đi về phía nhà bếp. Quân doanh khô khan, thiếu thốn, nàng phải mang theo một ít “lương thực” để chống đói.
“Két…”
Cánh cửa bếp hé mở. Nàng bước vào, trong bóng tối lờ mờ, nàng nghe thấy tiếng sụt sùi khe khẽ. Nàng nhanh tay thắp một ngọn đèn, ánh sáng vàng vọt hắt lên một bóng người nhỏ bé đang ngồi co ro trong góc, tay cầm bánh, miệng vừa ăn vừa khóc.
Là A Mạn.
“Tiểu di…” A Mạn giật mình, miệng vẫn còn dính đầy vụn bánh.
Thấy Hạng Cẩm Đường, cô bé không kìm được nữa, òa khóc nức nở: “Tiểu di! Bọn họ nói… nói người thành thân rồi sẽ có tiểu bảo bảo, sẽ không thương A Mạn nữa…”
Hóa ra là Diệp Vô Sương, vị quận chúa đỏng đảnh kia, đã gieo vào đầu con bé những suy nghĩ vẩn vơ này. Hạng Cẩm Đường vừa thương vừa giận. Nàng ôm cháu gái vào lòng, dỗ dành: “Ai nói vậy? Tiểu di thương A Mạn nhất. Con là bảo bối lớn của tiểu di, sau này có thêm bảo bối nhỏ thì chúng ta sẽ cùng nhau thương yêu nó, có được không?”
Nàng còn chỉ cho A Mạn vài chiêu để đối phó với Diệp Vô Sương. Được tiểu di an ủi, A Mạn lập tức nín khóc, còn hăng hái giúp nàng gói ghém đủ loại đồ ăn, chất đầy cả một xe ngựa nhỏ.
“Tiểu di yên tâm đi! Con sẽ thường xuyên đến thăm người!” A Mạn vẫy tay tiễn nàng đi trong đêm.
…
Sáng hôm sau, khi Hạng Cẩm Đường đến quân doanh, nàng kinh ngạc khi thấy Vương Lạc Xuyên đã đứng chờ sẵn ở cửa. Hắn vận một bộ thường phục màu xanh nhạt, mái tóc đen được búi cao gọn gàng. Dù đôi mắt có quầng thâm vì thiếu ngủ, hắn vẫn mỉm cười dịu dàng với nàng.
“Sao chàng lại ở đây?” Nàng ngạc nhiên hỏi.
“Nàng đi mà không nói một lời, ta lo lắng.” Hắn nói, ánh mắt vừa có chút trách móc, vừa chan chứa quan tâm.
Chưa kịp để nàng nói thêm, một binh sĩ đã hớt hải chạy đến: “Bẩm tướng quân! Chu đại nhân có gửi đến một rương đồ, nói là quà mừng tân hôn.”
Lại là Chu Vân Khởi! Lòng nàng trĩu nặng. Nàng biết trong đó chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp.
“Vương gia, mời chàng vào lều của ta nghỉ ngơi trước. Ta xử lý chút việc rồi sẽ vào ngay.” Nàng ngọt ngào nói, đẩy hắn vào trong lều để tránh cho hắn nhìn thấy những thứ ghê tởm kia.
Khi hắn đã vào trong, nàng không chút do dự, dùng kiếm cạy bật nắp rương. Bên trong không phải một món đồ, mà là hàng chục chiếc hộp gỗ nhỏ hơn được xếp chồng lên nhau, tất cả đều được chạm khắc tinh xảo hình hoa tuyết xanh quen thuộc.
Tim nàng đập lỡ một nhịp. Nàng run rẩy mở một chiếc hộp, bên trong là một khúc xương trắng hếu. Nàng vội vàng mở tất cả những chiếc hộp còn lại. Không ngoài dự đoán, toàn bộ đều là xương người.
Nhưng lần này, nàng phát hiện ra một điều kinh hoàng hơn. Những họa tiết hoa tuyết xanh trên mỗi chiếc hộp, khi được xếp lại theo đúng thứ tự, chúng không phải là những hình riêng lẻ. Chúng ghép lại thành một góc của một bức tranh lớn hơn.
Bức họa “Hoa Tuyết Xanh”! Đó là tác phẩm tâm đắc nhất của mẹ nàng lúc sinh thời!
Một suy nghĩ khủng khiếp chạy dọc sống lưng nàng. Những mảnh xương này… lẽ nào chính là của mẹ nàng? Bàn tay vô hình của Chu Vân Khởi đã vươn xa đến mức nào?
“Thu dọn tất cả những chiếc hộp này! Cất giữ cẩn thận, không được thiếu một cái nào!” Nàng ra lệnh cho binh lính với giọng run run, rồi bước vào lều với tâm trạng nặng trĩu.
Vừa vào trong, một binh sĩ khác lại đến báo: “Bẩm tướng quân, lão tướng quân vừa bắt được một nam nhân tóc vàng mắt xanh khả nghi ở bìa rừng, giao cho người xử lý.”
Hạng Cẩm Đường theo binh sĩ đến nơi giam giữ. Một nam nhân ngoại quốc bị trói chặt, dù mặt mũi có vài vết xước nhưng không che được vẻ ngoài tuấn tú. Mái tóc vàng hơi xoăn, đôi mắt xanh biếc như hồ nước. Nhưng khi hắn vừa mở miệng, hình tượng đó lập tức sụp đổ.
“Ấy! Tỷ có phải thấy tui đẹp trai quá nên nhìn tui không chớp mắt hông?”
Giọng nói đặc sệt chất quê của hắn khiến Hạng Cẩm Đường suýt bật cười. Nàng nghiêm mặt, đá nhẹ vào chân hắn một cái: “Nói! Ngươi là ai? Tại sao lại lảng vảng ở khu vực quân doanh?”
Bị nàng dọa, gã trai tên Yến Hoa liền khai tuốt tuồn tuột. Hắn là người lai, sống ở ngôi làng gần đó, vì ngoại hình khác biệt nên hay bị thanh niên trong làng bắt nạt. Nghe nói ở đây có quân doanh nên định đến học lỏm vài chiêu để phòng thân. Ai ngờ do không ăn sáng nên bị đói lả, ngất đi rồi bị bắt.
Nàng cho người khám xét, trên người hắn không có vũ khí hay bất cứ thứ gì đáng ngờ. Dù vậy, nàng vẫn quyết định tạm giam hắn lại để điều tra thêm.
“Không được! Mẹ tui ở nhà sẽ lo lắng lắm!” Yến Hoa giãy nảy lên. “Nếu tỷ muốn giam tui, vậy thì phải giúp mẹ tui gánh phân, cuốc đất, trồng rau, chẻ củi, cho gà ăn, chăn bò…”