Chương 8 : Cơn Giận Của Đế Vương
Vài ngày sau, tin tức về sự kiện kỳ lạ trong ngày đại hôn của công chúa đã lan truyền khắp kinh thành Minh Thi, nhưng dưới một phiên bản đã được hoàng gia “chỉnh sửa” cẩn thận. Người ta nói rằng, trên đường rước dâu, công chúa đã gặp phải yêu khí quấy nhiễu, nhưng may mắn được Nguyên Hành Quận công Tạ Tầm kịp thời hộ giá, đưa về cung an toàn. Hôn lễ tạm thời bị hoãn lại.
Bên trong Cẩm Nghi Cung, không khí nặng nề như chì. Dư Trường Sanh ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn những đóa hải đường trong vườn đang nở rộ. Vết thương trên cánh tay nàng đã được thái y băng bó cẩn thận, nhưng vết sẹo trong lòng thì không ai có thể chữa lành. Cảnh tượng trong khu rừng hoang, đôi mắt đỏ rực của con sói, và vòng tay an toàn của Tạ Tầm cứ liên tục hiện về trong tâm trí nàng, rối như một mớ tơ vò.
“Hoàng thượng giá đáo…”
Giọng của thái giám vang lên từ ngoài cửa, kéo Trường Sanh ra khỏi dòng suy nghĩ. Nàng khẽ thở dài, đứng dậy, chỉnh lại y phục rồi bước ra ngoài nghênh giá. Nàng biết, lần này nàng không thể trốn tránh được nữa.
Hoàng đế Đông Hòe quốc, Dư Cảnh Thiên, bước vào với vẻ mặt đằng đằng sát khí. Ông không còn là một người cha hiền từ, mà là một vị đế vương đang thịnh nộ. Vừa thấy con gái, ông đã không kìm được mà lớn tiếng trách mắng.
“Nghịch tử! Ngươi còn biết đường quay về sao? Ngươi có biết mình đã gây ra chuyện tày trời gì không? Tự ý trốn khỏi hôn lễ, khiến cả hoàng gia mất hết mặt mũi, để cho thiên hạ chê cười! Ngươi có còn coi trẫm là phụ hoàng, có còn coi Đông Hòe quốc là giang sơn của ngươi không?”
Dư Trường Sanh lặng lẽ quỳ xuống, cúi đầu nhận tội. “Nhi thần biết tội.”
“Biết tội?” Dư Cảnh Thiên cười lạnh. “Ngươi thì biết tội gì? Ngươi chỉ biết làm theo ý mình, bất chấp tất cả!”
Ông đi đi lại lại trong điện, cơn giận vẫn chưa nguôi. “May mà có Tạ Tầm tìm thấy ngươi, nếu không, hậu quả sẽ ra sao? Ngươi có nghĩ đến không? Hôn sự với Nhậm gia là đại sự quốc gia, liên quan đến sự ổn định của triều đình. Ngươi làm vậy, bảo trẫm phải ăn nói sao với Nhậm lão tướng quân, ăn nói sao với bá quan văn võ?”
“Phụ hoàng,” Dư Trường Sanh ngẩng đầu, đôi mắt nàng tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn ánh lên sự quật cường. “Nhi thần không muốn gả cho Nhậm Tri Tự.”
“Ngươi nói cái gì?” Dư Cảnh Thiên sững người, rồi cơn giận lại bùng lên dữ dội hơn. “Hắn là ân nhân cứu mạng của ngươi, là anh hùng của quốc gia, dung mạo tài năng đều là bậc nhất. Ngươi có điểm nào không hài lòng?”
“Người đã cứu nhi thần không phải là hắn!” Trường Sanh buột miệng nói ra sự thật mà nàng đã giấu kín bấy lâu.
“Hồ đồ!” Hoàng đế quát lên. “Chuyện này cả thiên hạ đều biết, chẳng lẽ còn có thể là giả sao? Ngươi bị ma ám rồi à?”
“Nhi thần không bị ma ám! Nhi thần biết rõ người đã cứu mình là ai! Chỉ là… nhi thần chưa tìm được người đó.”
Thấy con gái vẫn cố chấp, Dư Cảnh Thiên mệt mỏi ngồi xuống ghế. Cơn giận của ông dần chuyển thành sự bất lực. Ông nhìn đứa con gái duy nhất của mình, đứa con mà ông yêu thương nhất nhưng cũng cứng đầu nhất.
“Thôi được rồi,” ông thở dài, giọng đã dịu đi một chút. “Chuyện này trẫm sẽ cho người điều tra lại. Nhưng chuyện ngươi bị yêu vật tấn công trong rừng, trẫm đã cho người điều tra rõ ràng. Mọi dấu vết đều chỉ về một kẻ.”
Dư Trường Sanh im lặng lắng nghe.
“Là Yêu Vương của Kính Đô,” Hoàng đế nói, giọng đầy căm hận. “Hắn ghen ghét sự phồn thịnh của Đông Hòe ta, nên đã lén lút phái yêu vật đến phá hoại hôn lễ của ngươi, âm mưu gây bất ổn triều chính. Món nợ này, sớm muộn gì trẫm cũng sẽ tính sổ với hắn!”
Lại là Yêu Vương. Dư Trường Sanh cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Con sói đó tuy hung dữ, nhưng ánh mắt của nó… lại không giống như muốn giết nàng. Nó giống như… đang tìm kiếm thứ gì đó. Hơn nữa, tại sao nó lại liếm vết thương cho nàng?
“Phụ hoàng,” nàng do dự nói, “Nhi thần cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Con sói đó…”
“Đủ rồi!” Hoàng đế ngắt lời. “Chuyện này cứ quyết định như vậy. Ngươi ở yên trong Cẩm Nghi Cung cho trẫm, không được đi đâu cả, chờ đến khi vết thương lành hẳn rồi tính tiếp. Hôn lễ với Nhậm Tri Tự, trẫm sẽ chọn ngày lành khác.”
Nói rồi, ông không cho nàng cơ hội phản bác, phất tay áo đứng dậy rời đi. “Trông chừng công chúa cẩn thận. Nếu để nó chạy mất một lần nữa, các ngươi tự đến lĩnh tội chết!” Ông ra lệnh cho đám cung nữ, thái giám rồi bỏ đi, để lại Dư Trường Sanh một mình trong căn phòng trống trải, với nỗi hoang mang và uất ức dâng trào.
Tại sao phụ hoàng lại không chịu nghe nàng giải thích? Tại sao mọi chuyện lại cứ đổ lên đầu Yêu Vương? Nàng cảm thấy có một âm mưu to lớn đang bao trùm lấy tất cả, từ cái chết của mẫu hậu, việc nàng bị trúng độc, cho đến sự kiện ngày đại hôn. Và phụ hoàng của nàng, dường như đang cố tình che giấu điều gì đó.
Đêm đó, cơn ác mộng quen thuộc lại ập đến.
Trong giấc mơ, nàng lại thấy mình chìm trong một không gian mờ ảo, lạnh lẽo. Mẫu hậu của nàng, vị hoàng hậu xinh đẹp bạc mệnh, lại xuất hiện trước mặt nàng. Gương mặt bà vẫn xinh đẹp như trong ký ức, nhưng lại đượm một nỗi buồn vô tận.
“Mẫu hậu…” Trường Sanh nức nở, vươn tay về phía bà.
Hoàng hậu không nói gì, chỉ lắc đầu, nước mắt chảy dài trên má. Bà đưa tay lên, chỉ về một hướng trong bóng tối, giọng nói thì thầm, yếu ớt nhưng lại vô cùng rõ ràng trong tâm trí Trường Sanh.
“Sanh nhi… con phải cẩn thận… cẩn thận một người… người đó… sẽ hủy hoại cả Đông Hòe quốc…”
“Là ai? Mẫu hậu, người đó là ai?” Trường Sanh gào lên hỏi, cố gắng chạy về phía bà.
Nhưng hoàng hậu chỉ khóc, hình bóng bà ngày càng mờ đi, tan vào không khí. “Cẩn thận… hắn…”
“Không! Mẫu hậu!”
Dư Trường Sanh giật mình tỉnh giấc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Nàng ngồi bật dậy trên giường, thở dốc. Lại là giấc mơ đó. Kể từ khi nàng trúng độc, giấc mơ này đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
“Người đó… là ai?”
Nàng nắm chặt lấy tấm chăn gấm. Nàng biết, đây không chỉ là một giấc mơ. Đây là lời cảnh báo của mẫu hậu từ thế giới bên kia. Mẹ nàng chết vì trúng độc, nàng cũng suýt chết vì cùng một loại độc. Kẻ thủ ác vẫn còn đó, ẩn nấp trong bóng tối, và hắn ta không chỉ nhắm vào nàng, mà còn nhắm vào cả giang sơn Đông Hòe.
Yêu Vương? Quốc sư? Tạ Tầm? Nhậm Tri Tự? Hay là một kẻ nào đó mà nàng chưa từng nghĩ đến?
Bất giác, nàng lại nhớ đến đôi mắt đỏ rực của con sói trong rừng, và cả đôi mắt đỏ như máu trong cơn mê sảng khi nàng trúng độc. Huyết Đồng…
Sự thất vọng vì Tả Thừa An không phải là chủ nhân của Huyết Đồng lại dâng lên. Nhưng nàng nhanh chóng gạt nó đi. Thất vọng, nhưng không tuyệt vọng.
“Mẫu hậu, người yên tâm,” nàng thì thầm trong bóng tối, “Sanh nhi nhất định sẽ tìm ra sự thật. Con sẽ không để cho kẻ đó hủy hoại Đông Hòe quốc, cũng sẽ không để cho người chết oan uổng.”
Trong đôi mắt của Dư Trường Sanh, một ngọn lửa quyết tâm bùng lên, sáng rực trong đêm tối. Dù con đường phía trước có chông gai, nguy hiểm đến đâu, nàng cũng sẽ không lùi bước. Nàng sẽ tự mình vạch trần âm mưu đen tối đang bao phủ lấy vận mệnh của nàng và cả vương quốc này.