Chương 7 : Bữa Tối Đầu Tiên

Vài ngày sau, Vân Dật làm thủ tục xuất viện. Vết thương trên tay anh thực chất đã lành từ lâu, nhưng để vai diễn “bệnh nhân yếu ớt” được trọn vẹn, anh vẫn ngoan ngoãn ở lại bệnh viện thêm vài ngày theo lời bác sĩ. Trợ lý của anh, một cậu thanh niên tên Tiểu Lục, đã đến từ sớm, mang theo một bộ quần áo mới và giúp anh thu dọn đồ đạc.

“Anh Vân, luật sư Tần nói anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn rồi hãy đi làm lại,” Tiểu Lục nói trong lúc giúp anh sắp xếp tài liệu.

“Tôi biết rồi,” Vân Dật đáp, tay cài lại khuy măng sét. Ánh mắt anh vô tình lướt qua cửa sổ, nhìn về phía tòa nhà dành cho khoa phụ sản ở đối diện. Nơi đó, có một vở kịch nhỏ mà anh khá hứng thú.

Sau khi Tiểu Lục rời đi trước, Vân Dật không vội ra về. Anh đi thang máy lên tầng sáu, nơi có phòng bệnh của bà Sài. Vụ án “Mực Mồm Độc” đã kết thúc, bà Sài cũng đã hạ sinh một bé trai kháu khỉnh, mẹ tròn con vuông. Nhiệm vụ của đội thực thi pháp luật đã hoàn thành.

Hôm nay, Hoài Hạ và A Chú đến bệnh viện để làm thủ tục kết thúc nhiệm vụ và chào hỏi gia đình bà Sài lần cuối.

“Thật sự cảm ơn hai vị rất nhiều. Nếu không có hai vị, tôi thật không biết phải làm sao,” bà Sài ngồi trên giường bệnh, gương mặt vẫn còn chút xanh xao nhưng ánh mắt ngập tràn vẻ biết ơn.

“Đây là trách nhiệm của chúng tôi mà, chị không cần khách sáo,” Hoài Hạ mỉm cười đáp lại.

A Chú thì đang ghé mắt nhìn đứa bé sơ sinh nằm trong nôi, cậu huơ huơ ngón tay trêu đùa: “Nhóc con đáng yêu thật đấy. Lớn lên chắc chắn sẽ là một chàng trai khôi ngô”.

Đúng lúc này, Sài Hổ, chồng của bà Sài, tay xách một cặp lồng cháo nóng hổi bước vào. “Chào hai vị, lại làm phiền hai vị quá. Vợ tôi vừa sinh xong, cơ thể còn yếu, hai vị xem có cần gì thì cứ dặn dò tôi nhé”.

Hắn ta tỏ ra vô cùng nhiệt tình và biết ơn, nhưng ánh mắt lấm lét và nụ cười có phần giả tạo không thể qua mắt được hai người đã quá quen với việc nhìn thấu lòng người.

Hoài Hạ lịch sự từ chối: “Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, hôm nay chỉ đến thăm chị Sài thôi. Giờ chúng tôi phải về đơn vị đây”.

Nói rồi, cô và A Chú chào tạm biệt gia đình họ và rời đi. Vừa ra đến hành lang, A Chú đã không nhịn được mà buông lời khinh bỉ: “Đúng là diễn viên xuất sắc. Vợ vừa từ cửa tử trở về mà trong đầu chắc chỉ toàn nghĩ đến con bồ nhí bên ngoài. Loại đàn ông này thật đáng ghê tởm”.

Hoài Hạ không nói gì, nhưng đôi mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại. Cô không thích phán xét cuộc sống của người khác, nhưng hành vi của Sài Hổ trong lúc vợ mang thai và suýt bị hại chết thực sự khiến người ta khó có thể cảm thông.

Hai người đi về phía thang máy chính của bệnh viện. Đúng lúc họ đang đứng chờ, một bóng người quen thuộc từ hành lang đối diện bước ra.

“Cô Hoài Hạ?”

Giọng nói trầm ấm và có chút ngạc nhiên. Hoài Hạ quay lại, và bắt gặp ánh mắt của Vân Dật. Anh đã thay lại bộ vest thẳng thớm, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, trông hoàn toàn không giống một bệnh nhân vừa mới xuất viện. Dáng vẻ anh tuấn, lịch lãm của anh khiến vài cô y tá đi ngang qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn.

“Anh Vân Dật? Anh… xuất viện rồi sao?” Hoài Hạ có chút bất ngờ.

“Vâng, tôi vừa làm xong thủ tục,” anh mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp. “Thật trùng hợp lại gặp cô ở đây”.

A Chú đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực, ánh mắt dò xét nhìn Vân Dật từ đầu đến chân. Cậu vẫn còn nhớ lời cảnh báo của mình về việc “cứu nhầm kẻ xấu”, tuy Hoài Hạ đã giải thích Vân Dật cũng là nạn nhân, nhưng cậu vẫn cảm thấy người đàn ông này có gì đó không đơn giản. Nhất là khi anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Hoài Hạ của cậu.

“Chào anh,” A Chú lên tiếng, giọng có chút gượng gạo. “Cảm ơn anh đã vô tình giúp chúng tôi phá án nhé”.

Vân Dật lúc này mới như để ý đến A Chú, anh gật đầu lịch sự: “Không có gì, tôi cũng không hiểu cậu đang nói gì”.

Đúng lúc này, Sài Hổ cũng từ phòng bệnh đi ra, có vẻ như hắn ta ra ngoài để nghe điện thoại. Vừa đi hắn vừa cười nói vui vẻ vào điện thoại, giọng điệu đầy cưng chiều.

“Cục cưng à, em đừng giận. Mấy hôm nay anh phải ở lại bệnh viện chăm vợ. Cô ấy vừa sinh cho anh một thằng cu rồi… Đúng đúng, mẹ tròn con vuông… Em yên tâm, đợi cô ấy ổn định một chút, anh sẽ lập tức đến với em ngay. Nhớ em chết đi được…”

Hắn ta nói chuyện mà không hề để ý đến xung quanh. Đi ngang qua nhóm của Hoài Hạ, hắn ta bỗng khựng lại, ánh mắt dừng trên người Vân Dật.

“Ô, đây chẳng phải là Vân luật sư nổi tiếng sao?” Sài Hổ cúp vội điện thoại, bước tới với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ. “Ngưỡng mộ danh tiếng của anh đã lâu! Vụ của lão Trần mà anh cũng cãi thắng được, thật sự quá đỉnh! Tôi là Sài Hổ, giám đốc công ty địa ốc Sài thị, rất hân hạnh được làm quen”.

Sài Hổ chìa tay ra. Vân Dật nhìn bàn tay của hắn, rồi lại nhìn gương mặt bóng nhẫy vì dầu và nụ cười xởi lởi giả tạo, anh khẽ nhếch môi. Hoài Hạ và A Chú đứng bên cạnh, nghe được những lời nịnh nọt của hắn mà không khỏi cảm thấy ghê tởm.

“Chào ông Sài,” Vân Dật cũng chìa tay ra, bắt lấy tay hắn. “Nghe nói ông vừa có quý tử, chúc mừng”.

“Haha, cảm ơn, cảm ơn anh,” Sài Hổ cười khoái chí. “Đúng là song hỷ lâm môn. Vợ con an toàn, công việc làm ăn lại thuận lợi. À phải rồi, Vân luật sư, hôm nào rảnh tôi mời anh một bữa, chúng ta giao lưu một chút kinh nghiệm…”

Trong khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, một luồng năng lượng đen kịt, lạnh lẽo và vô hình từ lòng bàn tay Vân Dật lặng lẽ chui vào cơ thể Sài Hổ. Trong đôi mắt đen của anh, một tia sáng bạc lóe lên rồi vụt tắt, nhanh đến mức không một ai có thể nhận ra.

“Ngươi coi trọng ‘nhu cầu’ của bản thân đến vậy sao? Vậy thì từ nay về sau, ngươi sẽ không bao giờ còn có thứ đó nữa.”

Lời nguyền thầm lặng được gieo xuống.

Sài Hổ không hề hay biết tai họa sắp ập đến đầu mình. Hắn ta vẫn thao thao bất tuyệt một hồi rồi mới xin phép rời đi để “giải quyết chút việc riêng”.

Sau khi Sài Hổ đi khỏi, A Chú không nhịn được mà “xì” một tiếng khinh bỉ. Cậu quay sang Hoài Hạ, định bụng rủ cô đi ăn mừng phá án, thì lại thấy Vân Dật đã quay sang nói chuyện với cô.

“Cô Hoài Hạ,” Vân Dật nói, giọng anh lại trở về vẻ chân thành và có chút ngượng ngùng. “Tôi đã xuất viện rồi. Không biết tối nay cô có thời gian rảnh không, để tôi được thực hiện lời hứa, mời cô một bữa cơm để tỏ lòng cảm ơn”.

A Chú nghe vậy, vội chen vào: “Tối nay tổ chúng tôi có tiệc liên hoan mừng phá án, e là không tiện rồi”. Cậu vừa nói vừa nhìn Vân Dật với ánh mắt đầy khiêu khích.

Vân Dật không thèm nhìn A Chú, ánh mắt anh chỉ tập trung vào một mình Hoài Hạ, chờ đợi câu trả lời của cô.

Hoài Hạ có chút khó xử. Bữa tiệc liên hoan là thật, nhưng lời mời của Vân Dật cũng rất chân thành. Cô thực sự nợ anh một mạng, nếu từ chối thì có phần bất cận nhân tình. Hơn nữa, không hiểu sao, cô lại không muốn từ chối anh.

“A Chú, hay là cậu về báo với mọi người, tôi đến sau một chút nhé,” cô nói với A Chú, rồi quay sang Vân Dật. “Được thôi. Mấy giờ và ở đâu?”

A Chú sững người, nhìn Hoài Hạ như không thể tin được. Chị ấy lại vì một người đàn ông mới quen mà bỏ tiệc liên hoan của tổ?

Vân Dật mỉm cười, một nụ cười đắc thắng ẩn sau vẻ ngoài lịch lãm. “Bảy giờ tối nay, tại nhà hàng Nguyệt Dung ở đường Trung Sơn. Tôi đến đón cô nhé?”

“Không cần đâu, tôi tự đi được. Cứ hẹn ở đó nhé,” Hoài Hạ đáp.

“Vậy hẹn gặp cô tối nay”.

Vân Dật gật đầu chào cô, rồi quay người rời đi. Bóng lưng anh thẳng tắp, vững chãi, hòa vào dòng người đông đúc của bệnh viện. Hoài Hạ đứng nhìn theo, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô cảm thấy bữa tối hôm nay, có lẽ không chỉ đơn giản là một bữa ăn cảm ơn.




LIÊN HỆ ADMIN