Chương 4 : Huyết Hôn
Thành trì hiện ra trước mắt Thu Diệp Ngữ là một khung cảnh hoàn toàn đối lập với tâm trạng của bà. Nơi đây náo nhiệt và rực rỡ, người qua kẻ lại tấp nập, tiếng cười nói huyên náo vang vọng khắp nơi. Những dải lụa đỏ thắm và đèn lồng kết hoa được treo dọc các con phố, báo hiệu một sự kiện trọng đại đang diễn ra. Không khí hân hoan, vui mừng bao trùm lấy tất cả, ngoại trừ người phụ nữ mang dung mạo tuyệt thế nhưng lại tỏa ra hàn khí khiến người khác phải e dè.
Bộ y phục lụa trắng tinh khôi của Thu Diệp Ngữ nổi bật giữa biển người sặc sỡ, giống như một đóa sen tuyết lạc giữa rừng hoa mùa hạ. Khuôn mặt bà vẫn lạnh lùng, vô cảm, nhưng sâu trong đôi mắt yêu mị lại cuồn cuộn một cơn bão tố. Bà bước đi, nhẹ nhàng như một chiếc lá, lướt qua dòng người đông đúc mà không gây ra bất kỳ sự chú ý nào.
“Cổ Phủ! Cổ Phủ!”
Hai chữ được thêu vàng trên những tấm biển hiệu lộng lẫy, được nhắc đến trong từng câu chuyện của người qua đường. Một tòa dinh thự nguy nga, tráng lệ nằm ở trung tâm thành, cổng chính dán chữ “Hỷ” đỏ chót, khách khứa ra vào nườm nượp, ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
“Hôm nay là đại hôn của Cổ đại thiếu gia, thật là một sự kiện lớn của cả thành chúng ta!”
“Đúng vậy, nghe nói cô dâu là một tiểu thư khuê các, nhưng không may mắc phải bệnh nan y, vốn đã thập tử nhất sinh.”
“Ấy, thế mà Cổ thiếu gia vẫn một lòng không thay đổi, nhất quyết đòi cưới cho bằng được. Tấm chân tình ấy thật khiến người ta cảm động!”
Thu Diệp Ngữ dừng bước, đôi tai nhạy bén của bà đã bắt được những thông tin quan trọng. Cổ đại thiếu gia? Chính là kẻ mà đám hạ nhân đã khai ra.
Bà hòa mình vào đám đông, lắng nghe câu chuyện của họ một cách cẩn thận hơn.
“Tôi nghe nói, vị tiểu thư đó đã gần như không qua khỏi, đến cả thần y cũng phải lắc đầu. Thế mà không hiểu sao, ngay trước hôn lễ lại đột nhiên khỏe lại một cách thần kỳ. Chắc là do ông trời cũng cảm động trước tình yêu của Cổ thiếu gia.”
“Thần kỳ gì chứ, tôi lại nghe được một tin khác,” một người đàn ông trung niên ra vẻ bí ẩn, hạ thấp giọng. “Nghe đồn Cổ gia đã tìm được một phương thuốc cổ xưa, một loại linh dược có thể cải tử hoàn sinh. Nhưng phương thuốc đó cần một vật dẫn vô cùng đặc biệt và hiếm có…”
Trái tim Thu Diệp Ngữ như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Vật dẫn? Cải tử hoàn sinh? Mọi mảnh ghép rời rạc bắt đầu liên kết lại với nhau trong đầu bà. Con gái bà… đứa trẻ sơ sinh yếu ớt của bà… chính là “vật dẫn” đó!
Cơn đau đớn đến tột cùng dâng lên từ sâu thẳm tâm hồn, nhưng nó không khiến bà gục ngã, mà ngược lại, nó biến thành một ngọn lửa căm hận lạnh lẽo, thiêu đốt tất cả cảm xúc khác. Nỗi đau khổ hóa thành sự bình tĩnh đến đáng sợ. Gương mặt bà không còn một giọt máu, nhưng đôi mắt lại sáng lên một cách kỳ dị.
“Cổ Phong… Nhược Nhi…” Bà khẽ lẩm bẩm hai cái tên này, khắc sâu chúng vào tận xương tủy. Hạnh phúc của các ngươi được xây dựng trên nỗi đau và sinh mệnh của con gái ta. Nợ máu, phải trả bằng máu!
Bà không còn do dự nữa. Bà giống như một bóng ma, lướt qua dòng người, tiến thẳng về phía Cổ Phủ. Với bà, một tòa dinh thự được canh phòng nghiêm ngặt cũng chẳng khác gì chốn không người. Những tên lính canh cao to, lực lưỡng chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua, rồi mọi thứ lại trở về bình thường, hoàn toàn không hay biết một tử thần vừa đi ngang qua họ.
Bên trong Cổ Phủ, yến tiệc linh đình, tiếng đàn hát, chúc tụng vang trời. Mọi người đều chìm đắm trong niềm vui, không ai nhận ra sự hiện diện của một vị khách không mời. Thu Diệp Ngữ thông thuộc địa hình nơi này một cách đáng ngạc nhiên, như thể bà đã từng sống ở đây. Bà tránh né những khu vực đông người, đi qua những hành lang vắng vẻ, mục tiêu của bà vô cùng rõ ràng: tân phòng của cô dâu.
Có lẽ Cổ Phong thật sự yêu thương người vợ này, nên đã ra lệnh không cho ai đến làm phiền tân nương trước giờ lành. Điều này vô tình đã tạo điều kiện thuận lợi cho Thu Diệp Ngữ. Vài tên thị vệ và a hoàn canh gác bên ngoài sân viện của tân phòng chỉ cảm thấy cổ mình hơi nhói lên một cái, rồi bất tỉnh nhân sự, ngã xuống không một tiếng động.
Thu Diệp Ngữ đẩy cửa bước vào. Căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, xa hoa, toàn một màu đỏ thắm chói mắt. Mùi hương của nến rồng phượng và trầm hương hảo hạng lan tỏa trong không khí. Nhưng đối với Thu Diệp Ngữ, tất cả những thứ này đều nhuốm một màu máu tanh tưởi, khiến bà cảm thấy buồn nôn.
Trên chiếc giường lớn được trải gấm vóc đắt tiền, một tân nương đang ngồi ngay ngắn. Nàng mặc một bộ hỷ phục đỏ rực, đầu đội khăn trùm phượng hoàng, dáng vẻ e lệ, dịu dàng. Có lẽ cảm nhận được có người bước vào, nàng khẽ cất tiếng, giọng nói mềm mại như tơ: “Là chàng đó sao, Cổ lang?”
Thu Diệp Ngữ không đáp lời. Bà bước tới, mỗi bước đi đều không gây ra một tiếng động, giống như một con mèo đang vờn chuột.
Không nghe thấy tiếng trả lời, tân nương cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng giật mạnh chiếc khăn trùm đầu xuống. Trước mắt nàng không phải là vị hôn phu tuấn tú mà nàng mong đợi, mà là một người phụ nữ xa lạ, một người phụ nữ đẹp đến nao lòng nhưng lại mang một đôi mắt lạnh như băng giá ngàn năm.
“Ngươi… ngươi là ai?” Tân nương hoảng hốt, định hét lên gọi người.
Nhưng nàng đã không còn cơ hội. Một luồng gió lạnh lướt qua, một lưỡi dao găm tinh xảo, sắc bén đã kề sát vào chiếc cổ trắng ngần của nàng. Sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ lưỡi dao khiến nàng cứng đờ người, không dám cử động.
“Ngươi cũng là Linh Sư? Yếu quá,” giọng Thu Diệp Ngữ vang lên, bình thản nhưng lại ẩn chứa sự khinh thường không hề che giấu. “Không muốn chết thì ngoan ngoãn đi theo ta một chuyến!”
Tân nương, Nhược Nhi, cảm thấy một nỗi sợ hãi chưa từng có. Linh lực trong cơ thể nàng như bị một sức mạnh vô hình nào đó áp chế, hoàn toàn không thể vận dụng. Những pháp bảo hộ thân mà trưởng bối đã ban cho cũng không hề có phản ứng. Người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Tại sao trên người nàng ta không hề có chút dao động linh lực nào, nhưng lại có thể áp chế nàng một cách dễ dàng như vậy?
Thu Diệp Ngữ một tay kề dao vào cổ Nhược Nhi, tay kia vòng qua giữ chặt lấy nàng, ép nàng phải đi ra ngoài. Bà không hề che giấu, cứ thế ung dung đi thẳng ra sảnh chính, nơi yến tiệc đang diễn ra náo nhiệt nhất.
Sự xuất hiện của họ lập tức gây ra một trận xôn xao. Tiếng nhạc dừng lại, mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt: tân nương xinh đẹp đang bị một người phụ nữ xa lạ bắt làm con tin ngay trong ngày đại hôn của mình!
“Nhược Nhi!” Cổ Phong, Cổ đại thiếu gia, đang tiếp rượu khách khứa, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức đại biến. Hắn vội vàng lao tới, nhưng khi nhìn rõ dung mạo của người đang bắt giữ vợ mình, đồng tử hắn co rụt lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc và hoảng hốt.
“Ngươi… tại sao ngươi lại ở đây?”