Chương 5 : Đòi Nợ Máu
Giữa đại sảnh xa hoa, nơi tiếng nhạc hỷ vừa im bặt, không khí lập tức đông cứng lại. Tất cả ánh mắt, từ những vị khách quyền quý đến đám gia nhân, đều đổ dồn về phía trung tâm, nơi tân nương đang bị kề dao vào cổ. Người ra tay là một nữ nhân tuyệt sắc, nhưng vẻ đẹp của nàng lại bị bao phủ bởi một tầng băng giá chết chóc, khiến người ta không rét mà run.
Cổ Phong đứng sững tại chỗ, chén rượu trên tay rơi xuống sàn vỡ tan tành. Hắn nhìn chằm chằm vào Thu Diệp Ngữ, người phụ nữ mà hắn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại. Khuôn mặt nàng vẫn xinh đẹp đến nao lòng như trong ký ức, nhưng ánh mắt lại xa lạ và lạnh lùng, chứa đầy sát khí và thù hận. Một cảm giác phức tạp, hỗn loạn dâng lên trong lòng hắn: có bối rối, có chút tội lỗi, nhưng nhiều hơn cả là sự tức giận vì bị phá hỏng ngày vui.
“Ngữ Nhi…” Hắn khó khăn cất tiếng, giọng nói có chút run rẩy. “Nàng… nàng làm gì ở đây?”
Thu Diệp Ngữ nhếch mép cười, một nụ cười không có chút hơi ấm nào. Ánh mắt bà lướt qua gương mặt Cổ Phong, rồi dừng lại ở cô dâu Nhược Nhi đang run rẩy trong tay mình. “Cổ Phong, trả con gái lại cho ta!”
Giọng nói của bà không lớn, nhưng lại rõ ràng và đanh thép, vang vọng khắp đại sảnh. Mỗi một chữ đều như một nhát búa nện thẳng vào lồng ngực Cổ Phong.
Con gái? Hắn sững sờ. Đám đông bắt đầu xì xầm bàn tán. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cổ đại thiếu gia có con riêng với người phụ nữ này sao?
“Ngữ Nhi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói,” Cổ Phong cố gắng giữ bình tĩnh, tiến lên một bước. “Trước tiên hãy thả Nhược Nhi ra! Nàng ấy vô tội.”
“Vô tội?” Thu Diệp Ngữ cười khẩy, lưỡi dao trên cổ Nhược Nhi ấn nhẹ xuống, một vệt máu đỏ tươi lập tức rỉ ra. “A!” Nhược Nhi đau đớn kêu lên một tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn Cổ Phong.
“Cổ lang, cứu ta… cứu con của chúng ta…” Nàng nức nở, bàn tay vô thức đặt lên bụng.
Chi tiết này khiến Thu Diệp Ngữ càng thêm chắc chắn. Bà cười lạnh, giọng nói tàn nhẫn: “Xem ra Cổ thiếu gia sắp được song hỷ lâm môn. Thật đáng chúc mừng. Nhưng ta không có nhiều kiên nhẫn. Trả con gái lại cho ta, nếu không, đừng trách ta một xác hai mạng!”
Lời đe dọa trắng trợn khiến sắc mặt Cổ Phong tái mét. Hắn biết Thu Diệp Ngữ không nói đùa. Người phụ nữ này, một khi đã quyết, không gì có thể ngăn cản được. Hắn liếc nhìn đám vệ sĩ đang bao vây xung quanh, ra hiệu cho họ không được hành động thiếu suy nghĩ.
“Cổ đại ca!” Nhược Nhi khóc lóc, vẻ mặt đáng thương. Nàng đã nghe nói Cổ Phong có một hồng nhan tri kỷ, nhưng không ngờ lại là một đại mỹ nhân như vậy. Lòng ghen tuông và sợ hãi dâng lên, khiến nàng càng thêm run rẩy.
“Được! Ta đồng ý!” Cổ Phong nghiến răng nói. Hắn quay đầu ra lệnh cho một tên gia nhân thân tín. “Mau! Đem… đem đứa trẻ đó ra đây!”
Rất nhanh sau đó, một a hoàn hớt hải chạy ra, tay bế một bọc tã lót. Đứa trẻ bên trong im lặng đến lạ thường, không hề khóc lóc hay cựa quậy.
Theo yêu cầu của Thu Diệp Ngữ, a hoàn run rẩy đưa bọc tã về phía bà. Thu Diệp Ngữ hất Nhược Nhi về phía Cổ Phong, rồi giật lấy bọc tã. Ngay khi đứa trẻ vào lòng, một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi bà.
Trái tim bà như bị bóp nát. Bà vội vàng giật tung lớp tã lót. Cảnh tượng trước mắt khiến đôi mắt bà đỏ ngầu, sát khí bùng lên dữ dội.
Đứa trẻ sơ sinh nhỏ bé, yếu ớt nằm im lìm. Trên hai cánh tay non nớt của nó là những vết rạch chằng chịt, máu me bê bết, da thịt lật ra, trông vô cùng đáng sợ. Đây là con gái của bà, là máu mủ của bà!
“CỔ PHONG!!!”
Thu Diệp Ngữ gầm lên một tiếng đầy đau đớn và phẫn uất. Giọng nói của bà không còn vẻ lạnh lùng, mà chứa đựng nỗi tuyệt vọng cùng cực. “Ngươi đến cả con gái ruột của mình cũng không tha sao? Chỉ vì một con tiện nhân này?” Bà chỉ tay về phía Nhược Nhi đang được Cổ Phong ôm trong lòng.
Cả đại sảnh im phăng phắc. Mọi người đều bị sốc trước lời tố cáo này. Con gái ruột? Vậy mà Cổ thiếu gia lại nhẫn tâm ra tay như vậy?
“Nó không phải con ta!” Cổ Phong đột nhiên hét lên, vẻ mặt trở nên dữ tợn. Hắn không thể chấp nhận sự thật này, không thể thừa nhận tội lỗi của mình trước mặt bao người. “Ngữ Nhi, đến bây giờ ngươi vẫn còn lừa dối ta! Đứa trẻ đó là nghiệt chủng. Là bằng chứng ngươi đã phản bội ta! Ngươi coi ta là thằng ngốc sao?”
Hắn thà tin rằng mình bị phản bội còn hơn là thừa nhận sự tàn nhẫn của chính mình.
Nghe những lời vô tình đó, trái tim Thu Diệp Ngữ hoàn toàn chết lặng. Nụ cười cuối cùng trên môi bà cũng tắt ngấm, chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô tận. “Cổ Phong, ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Bà không còn muốn nói thêm một lời nào nữa. Bà ôm chặt lấy đứa con gái đáng thương, người đã lạnh đi trong vòng tay bà.
“Ầm!”
Một quả cầu khói đen đột nhiên nổ tung từ tay Thu Diệp Ngữ, làn khói đặc quánh, có mùi hắc khó chịu nhanh chóng bao trùm lấy đại sảnh. Mọi người hoảng loạn, ho sặc sụa.
“Aaa!”
Giữa làn khói, một tiếng hét thảm thiết của phụ nữ vang lên.
Khi khói tan, Thu Diệp Ngữ và đứa trẻ đã biến mất không một dấu vết. Chỉ còn lại Nhược Nhi nằm trên mặt đất, máu chảy lênh láng. Một cánh tay của nàng ta đã bị chém đứt, văng ra một góc.
“Nhược Nhi!” Cổ Phong hoảng hốt lao tới, ôm lấy người yêu đang bất tỉnh. Hắn gào lên gọi đại phu, vẻ mặt vừa lo lắng vừa tức giận.
Hôn lễ biến thành một trò hề đẫm máu. Hình tượng Cổ đại thiếu gia si tình, chung thủy sụp đổ tan tành trong mắt mọi người. Thay vào đó là một kẻ đa tình, tàn nhẫn, vì nhân tình mới mà ra tay với cả con ruột của mình.
Trong khi đó, Thu Diệp Ngữ đã ôm con gái thoát ra khỏi thành. Bà tìm đến một khu rừng hoang vắng, ngồi bệt xuống đất. Bà nhìn đứa trẻ trong lòng, sinh khí đã gần như cạn kiệt. Nước mắt, thứ mà bà tưởng đã khô cạn từ lâu, lại một lần nữa tuôn rơi.
“Xin lỗi con… xin lỗi…” Bà hôn lên vầng trán lạnh ngắt của đứa trẻ, giọng nói nghẹn ngào. “Là mẹ vô dụng, không thể bảo vệ được con…”