Chương 2 : Oan Gia Ngõ Hẹp
Tiếng sóng vẫn vỗ đều ngoài bờ. Trong hốc cây nhỏ, ngọn lửa lụi dần. Tôi khều que củi, thêm vài nhánh khô vào.
Ánh sáng vàng ấm áp hắt lên gương mặt Trịnh Vân Nhi. Cô ngồi ôm gối, mắt hơi sưng vì đã khóc, trông vừa yếu đuối vừa bướng bỉnh.
Tôi nhếch môi:
“Cô nhìn gì mà nhìn tôi hoài thế?”
Vân Nhi giật mình, gương mặt thoáng ửng đỏ:
“Ai… ai thèm nhìn anh! Tôi chỉ đang… nghĩ thôi.”
Tôi cười nhạt:
“Nghĩ xem mai ăn gì hả? Hay nghĩ cách gọi trực thăng tới đón?”
“Anh…” – Cô nghiến răng, rõ ràng muốn cãi, nhưng rồi chỉ thở dài – “Tôi vẫn chưa tin là… chỉ còn hai chúng ta sống sót.”
Tôi im lặng một thoáng, mắt nhìn vào ngọn lửa. Trong lòng tôi cũng chẳng khá hơn, nhưng nếu cả hai cùng tuyệt vọng thì chắc chắn sẽ chết.
“Cứ coi như còn nhiều người nữa. Nhưng nếu muốn sống sót, ít nhất phải qua đêm nay.” – Tôi nói, giọng dứt khoát.
Vân Nhi không đáp. Cô rút tấm khăn từ túi áo, khẽ lau vết máu trên trán. Ánh lửa phản chiếu động tác mềm mại, vô tình làm tim tôi xao động. Tôi vội quay mặt đi.
Nửa đêm.
Tiếng gió rít từ rừng sâu len lỏi vào hốc cây, mang theo một âm thanh lạ. Tôi bật dậy, tay cầm nhánh cây nhọn đã mài sẵn.
“Cái gì vậy?” – Vân Nhi run giọng, đôi mắt mở to.
“Không biết. Nhưng im lặng.” – Tôi ra hiệu.
Tiếng sột soạt càng lúc càng gần. Tôi nín thở, tay siết chặt vũ khí.
Bỗng, một bóng đen lao ra từ bụi rậm, nhảy bổ vào gần đống lửa. Cả tôi và Vân Nhi cùng thót tim.
Là… một con thỏ rừng.
Nó giật mình vì ánh lửa, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Vân Nhi ôm ngực, thở hổn hển:
“Anh hù chết tôi rồi!”
Tôi thả cây gậy xuống, cười nhạt:
“Hù gì chứ? Lỡ nó là sói thì sao? Lần sau muốn hét thì nhớ nhét khăn vào miệng trước nhé.”
“Đồ…” – Cô trừng mắt, nhưng rồi bật cười khẽ.
Trong đêm tĩnh mịch, tiếng cười ngắn ngủi ấy làm không khí bớt ngột ngạt hơn nhiều.
Sáng hôm sau.
Tôi ngáp dài, vừa đứng dậy thì thấy Vân Nhi loạng choạng bước ra bờ suối nhỏ. Nắng sớm chiếu lên dáng người mảnh mai, đồng phục rách nát khiến làn da trắng như sữa lộ ra rõ hơn.
Tôi nuốt khan, rồi gọi:
“Ê, đi đâu đó?”
“Đi rửa mặt thôi. Tôi đâu có chạy trốn được.” – Cô đáp, không thèm ngoái lại.
Tôi vẫn xách nhánh cây theo sau, chẳng tin tưởng nổi.
Đến nơi, dòng suối trong veo, soi rõ khuôn mặt lấm lem của cả hai. Tôi cúi xuống, vốc một ngụm, uống ừng ực. Nước ngọt mát lan khắp cổ họng khô khốc.
Vân Nhi nhíu mày:
“Cẩn thận, không biết có sạch không đâu.”
“Tới lúc này còn chê. Thà uống nước này còn hơn chết khát.” – Tôi nhún vai.
Cô im lặng, rồi cũng khẽ uống một ngụm. Giọt nước lăn xuống khóe môi đỏ, lấp lánh dưới ánh nắng khiến tôi bất giác quay đi.
“Uống thôi mà cũng làm màu.” – Tôi buột miệng, giọng gắt gỏng.
“Anh…!” – Cô tức tối, nhưng rồi cắn môi, không nói thêm.
Sau khi đã đỡ khát, chúng tôi quay lại bãi biển, tìm dấu vết của những người sống sót khác.
Đi một đoạn, tôi phát hiện vài dấu chân lạ in hằn trên cát, kéo dài về phía rừng.
“Có người khác ở đây.” – Tôi chỉ vào vết chân.
Vân Nhi run giọng:
“Vậy… có thể là hành khách khác còn sống?”
“Cầu trời là vậy.” – Tôi gật, nhưng trong lòng dấy lên sự cảnh giác.
Chúng tôi men theo dấu chân, vừa đi vừa nín thở. Đột nhiên, có tiếng động lớn vọng lại từ phía trước. Tôi lập tức kéo Vân Nhi nấp vào sau bụi cây.
Xa xa, vài bóng người thấp thoáng trong rừng thưa. Tôi căng mắt quan sát, tim bất giác khựng lại.
Trong nhóm ấy, có một gương mặt quen thuộc – LÂM KHẢ TINH.
Cô gái từng là cả thanh xuân của tôi. Người mà tôi đã từng nắm tay qua những ngày mưa nắng, từng nghĩ sẽ mãi mãi thuộc về mình.
Và giờ đây, cô lại đang đứng cạnh một gã đàn ông trung niên ăn mặc bảnh bao, ánh mắt che chở như người tình.
Tim tôi nhói buốt.
Vân Nhi liếc sang, thấy sự thay đổi trong ánh mắt tôi, khẽ hỏi nhỏ:
“Anh quen họ à?”
Tôi không đáp. Hàng ngàn ký ức cũ ùa về như cơn bão, vừa cay đắng, vừa giận dữ.
Ánh mắt Khả Tinh chợt lướt qua chỗ tôi nấp. Một giây ngắn ngủi thôi, tôi không chắc cô có nhìn thấy tôi hay không.
Nhưng tim tôi đã đập loạn nhịp, bàn tay siết chặt nhánh cây đến run lên.
Tôi nghiến răng, thì thầm:
“Đi thôi. Lát nữa tính.”
Kéo Vân Nhi quay đi, lòng tôi cuộn trào như lửa.
Trên hòn đảo hoang này, số phận đã cho tôi gặp lại người con gái từng khiến tim mình tan nát… nhưng không phải trong hoàn cảnh tôi từng mong đợi.