Chương 7 : Anh Trai Thức Tỉnh
Bóng đêm ở Quảng Châu không hề tĩnh lặng. Ánh đèn neon rực rỡ thắp sáng cả bầu trời, tiếng xe cộ huyên náo, dòng người tấp nập. Nhưng trong căn phòng hạng sang trên tầng 35 của một khách sạn năm sao, Lâm Hân Hân chỉ cảm thấy một sự bình yên đến lạ. Sáu mươi triệu tệ. Con số đó vẫn còn nhảy múa trong đầu cô, không phải vì sự sung sướng của một người trúng số độc đắc, mà là cảm giác an toàn mà nó mang lại.
Với số tiền này, kế hoạch của cô không còn là lâu đài trên cát nữa. Cô có thể mua những vật liệu tốt nhất, thuê những đội ngũ chuyên nghiệp nhất, xây dựng một pháo đài thực sự đủ sức chống chọi với ngày tận thế.
Trần Chí Viễn đã đích thân đưa cô đến khách sạn này. “Nơi này an ninh tốt, em ở đây sẽ an toàn hơn,” anh nói. “Tên Mã Lão Tam đó tuy sợ tôi, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không làm liều. Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai hãy rời đi.”
Trước khi chia tay, anh đã mời cô một bữa tối thịnh soạn tại một nhà hàng Quảng Đông chính gốc. Trong bữa ăn, Hân Hân đã thử dò hỏi một cách bâng quơ.
“Anh Chí Viễn này, anh có tin vào ngày tận thế không?”
Trần Chí Viễn đang gắp cho cô một miếng cá hấp thì khựng lại. Anh ngước lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm của anh không có vẻ gì là ngạc nhiên hay chế giễu. Anh im lặng một lúc lâu, rồi đặt miếng cá vào bát của cô.
“Tôi không tin, nhưng tôi luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất,” anh chậm rãi nói. “Khi còn trong quân đội, chúng tôi được dạy rằng, sự chuẩn bị kỹ lưỡng có thể quyết định sự sống và cái chết. Bất kể đó là chiến tranh, thiên tai, hay… một thứ gì đó tồi tệ hơn.”
Câu trả lời của anh khiến Hân Hân có chút bất ngờ. Nó nghiêm túc và sâu sắc hơn cô nghĩ. Có một điều gì đó trong ánh mắt của Trần Chí Viễn khiến cô cảm thấy, anh dường như cũng đang che giấu một bí mật. Nhưng cô không hỏi thêm. Trong thế giới này, ai cũng có những bí mật của riêng mình.
Sau khi Trần Chí Viễn rời đi, Hân Hân trở về phòng. Cô đứng trước tấm kính cửa sổ khổng lồ, nhìn xuống thành phố lấp lánh ánh đèn bên dưới. Một cảm giác cô độc len lỏi vào tim. Cô có tiền, có dị năng, có ký ức kiếp trước, nhưng người thân duy nhất của cô, anh họ Lâm Tử Mặc, lại vẫn chưa đứng về phía cô.
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên. Là anh.
“Hân Hân!” Giọng Lâm Tử Mặc ở đầu dây bên kia đầy tức giận và hoang mang. “Em lừa anh! Anh vừa gọi cho Đường Đường, cô ấy nói tiền bồi thường cho sư huynh là 78 vạn, không phải 58 vạn như em nói! Rốt cuộc là thế nào? Em lấy đâu ra con số đó?”
Lâm Hân Hân bình tĩnh đến lạ. Cơn sóng gió vừa qua ở chợ đá đã tôi luyện thần kinh của cô trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.
“Anh Tử Mặc, anh bình tĩnh đã,” cô nói, giọng đều đều. “Con số 78 vạn đó là chị Đường Đường nói với anh, hay là giáo sư hướng dẫn nói với anh? Hay là chính vị sư huynh bị thương đó nói với anh?”
Đầu dây bên kia im bặt. Lâm Tử Mặc dường như cũng nhận ra có điều gì không ổn.
“Đương… đương nhiên là Đường Đường nói với anh…” Giọng anh yếu dần.
“Anh có số của vị sư huynh đó mà, phải không?” Hân Hân tiếp tục, giọng điệu sắc bén như một con dao mổ, từ từ lóc đi sự tin tưởng mù quáng của anh họ. “Anh cũng có thể đến hỏi thẳng giáo sư. Anh hãy tự mình đi xác minh sự thật. Nếu con số đó thực sự là 78 vạn, từ nay về sau, em sẽ không bao giờ nói xấu chị Đường Đường nửa lời.”
Nói rồi, cô dứt khoát cúp máy. Cô biết, đã đến lúc anh họ cô phải tự mình đối mặt với sự thật.
Tại Thượng Hải, trong khuôn viên trường đại học vắng vẻ, Lâm Tử Mặc đứng chết lặng, chiếc điện thoại vẫn còn áp bên tai. Những lời nói của Hân Hân như một gáo nước lạnh dội vào đầu anh. Đúng vậy, tại sao anh lại chỉ nghe từ một phía Đường Đường? Tại sao anh lại không tự mình đi kiểm chứng?
Một sự nghi ngờ len lỏi vào tim anh. Anh lập tức quay người, sải bước về phía phòng thí nghiệm. Giáo sư Trương, người phụ trách chính, chắc chắn vẫn còn ở đó.
Mười phút sau, anh bước ra từ văn phòng của giáo sư, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Tổng chi phí y tế và bồi thường tinh thần, tất cả là 58 vạn. Nhà trường đã đứng ra hòa giải, đó là con số cuối cùng.”
Giáo sư Trương đã nói như vậy.
58 vạn. Không phải 78 vạn.
Đường Đường đã nói dối anh. Cô ta đã định biển thủ 20 vạn tệ.
Tại sao? Tại sao cô ấy lại làm vậy? Anh đã nói sẽ lo toàn bộ chi phí kia mà?
Đầu óc Lâm Tử Mặc quay cuồng. Anh đi lang thang vô định trong sân trường, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn. Anh nhớ lại lời cảnh báo của Hân Hân, nhớ lại thái độ kỳ lạ của cô dạo gần đây. Chẳng lẽ… những gì em ấy nói… đều là thật?
Anh đi đến một con đường nhỏ vắng vẻ phía sau thư viện. Nơi này ít người qua lại, là nơi anh thường đến để tìm sự yên tĩnh. Anh rút điện thoại ra, định gọi cho Đường Đường để hỏi cho ra nhẽ.
Ngay lúc đó, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh cảm thấy có ai đó đang ở phía sau mình. Anh vừa quay đầu lại, một cơn đau buốt nhói lên từ sau gáy.
“Bịch!”
Một vật cứng và nặng nề đập mạnh vào đầu anh. Trời đất chao đảo, mắt anh hoa lên. Anh loạng choạng ngã xuống, điện thoại văng ra xa. Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, anh ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Là mùi nước hoa oải hương mà Đường Đường vẫn hay dùng.
Trong bóng tối vô tận, những mảnh ký ức vỡ nát ùa về, không phải ký ức của kiếp này, mà là một cơn ác mộng xa lạ nhưng lại chân thực đến đáng sợ.
Anh thấy mình đang ở trong một căn phòng khách sạn lạnh lẽo. Gió tuyết gào thét bên ngoài. Anh thấy Hân Hân, em gái bé bỏng của anh, gầy gò và xanh xao, run rẩy trong tấm chăn mỏng.
Rồi anh thấy Đường Đường, với một nụ cười lạnh lùng, đẩy Hân Hân về phía một đám đàn ông xa lạ để đổi lấy một túi gạo.
Anh thấy mình điên cuồng gào thét, lao vào chiến đấu, rồi bị đánh gục.
Anh thấy Hân Hân ngã xuống, máu loang đỏ cả một nền tuyết trắng.
Anh thấy chính mình bị vứt ra ngoài trời tuyết, cái lạnh từ từ xâm chiếm cơ thể, hơi thở cuối cùng hóa thành một làn sương băng giá…
Nỗi đau đớn, sự phẫn uất, sự tuyệt vọng… tất cả chân thực đến mức khiến linh hồn anh như bị xé nát.
“Không!”
Lâm Tử Mặc hét lên một tiếng rồi bật dậy, thở hổn hển. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Anh đang ở trong bệnh viện.
“Cậu tỉnh rồi à? May quá!” Một cô gái trẻ ngồi bên cạnh giường bệnh, thở phào nhẹ nhõm. “Tôi và bạn trai đi ngang qua thì thấy cậu nằm bất tỉnh ở đó, đầu chảy nhiều máu lắm.”
Lâm Tử Mặc vẫn còn bàng hoàng, cơn ác mộng kia vẫn còn ám ảnh tâm trí anh. Anh sờ lên đầu, một lớp băng gạc dày được quấn quanh.
“Điện thoại của tôi…”
“Đây ạ.” Cô gái đưa cho anh chiếc điện thoại đã bị nứt màn hình.
Việc đầu tiên anh làm, không phải là báo cảnh sát, cũng không phải là gọi cho Đường Đường. Anh run rẩy bấm số của Lâm Hân Hân.
“Alo?” Giọng cô vang lên, vẫn còn ngái ngủ.
“Hân Hân…” Giọng anh khàn đặc và run rẩy. “Là anh… Tử Mặc đây.”
“Anh? Anh sao thế? Giọng anh lạ quá.”
“Hân Hân…” Anh hít một hơi thật sâu, như để lấy hết can đảm. “Em đã đúng. Tất cả những gì em nói… đều là sự thật. Anh… anh tin em rồi.”
Anh kể lại mọi chuyện. Chuyện 58 vạn, chuyện bị đánh lén, và cả… cơn ác mộng kinh hoàng đó.
Đầu dây bên kia im lặng. Hồi lâu sau, anh nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của em gái. Đó không phải là tiếng khóc của sự đau buồn, mà là của sự giải tỏa, của sự nhẹ nhõm.
“Anh…” Cô nấc lên. “Cuối cùng anh cũng đã tin em.”
“Anh xin lỗi,” Lâm Tử Mặc thì thào, nước mắt lăn dài trên má. “Anh xin lỗi vì đã không tin em sớm hơn. Hân Hân, bây giờ… chúng ta phải làm gì đây?”
Lâm Hân Hân ở đầu dây bên kia hít một hơi thật sâu, giọng nói đã trở nên kiên định và mạnh mẽ.
“Anh yên tâm dưỡng thương đi. Em sẽ về ngay. Từ bây giờ, cuộc chiến của chúng ta mới thực sự bắt đầu.”