Chương 9 : Bài Thi Cố Tình Làm Sai

Bài Thi Cố Tình Làm Sai

Kỳ thi tháng diễn ra theo đúng lịch trình, không khí trong toàn khối 11 trở nên căng thẳng và ngột ngạt. Đối với học sinh lớp thực nghiệm, áp lực lại càng lớn hơn. Đây là bài kiểm tra đầu tiên để đánh giá thực lực sau khi phân lớp, cũng là lời cảnh báo cho những ai có ý định lơ là.

Phòng thi được sắp xếp lại theo số báo danh ngẫu nhiên. Tuyết Giao ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, ánh nắng ban mai dịu nhẹ chiếu lên trang giấy trắng tinh. Xung quanh là tiếng lật giấy loạt soạt và tiếng bút viết ma sát trên giấy, ngoài ra không còn một âm thanh nào khác.

Đối với Tuyết Giao, không khí này quen thuộc đến lạ. Nhưng khác với sự lo lắng, căng thẳng của kiếp trước, giờ đây, tâm trí cô lại tĩnh lặng như mặt hồ. Cô đã ôn tập lại toàn bộ kiến thức lớp 10 và tự học xong chương trình lớp 11, những câu hỏi trong đề thi này đối với cô không có chút độ khó nào.

Môn thi đầu tiên là Ngữ văn. Cô lướt nhanh qua đề một lượt. Các câu hỏi trắc nghiệm và đọc hiểu đều nằm trong tầm tay. Phần nghị luận văn học cũng là một tác phẩm quen thuộc. Nếu muốn, cô hoàn toàn có thể viết một bài văn xuất sắc để giành điểm tối đa.

Thế nhưng, cô lại không làm vậy.

Tuyết Giao hiểu rõ, sự thay đổi của cô đã đủ gây chú ý rồi. Nếu bây giờ lại đột ngột từ một học sinh đội sổ vươn lên top đầu, chắc chắn sẽ gây ra sự nghi ngờ không cần thiết. Cô cần thời gian, cần một quá trình tiến bộ hợp lý để mọi người dần chấp nhận sự “lột xác” của mình. Vì vậy, mục tiêu của cô lần này không phải là điểm tối đa, mà là một con số khiêm tốn hơn nhiều: vừa đủ điểm đậu.

Đây là một thử thách còn khó hơn cả việc làm đúng hết tất cả. Để có thể khống chế điểm số một cách chính xác, cô phải biết đáp án đúng của tất cả các câu hỏi, sau đó cố tình chọn sai một vài câu, hoặc trình bày bài làm một cách thiếu sót để bị trừ điểm.

Ở phần trắc nghiệm, cô tính toán cẩn thận, chọn sai ba câu dễ nhất. Đến phần nghị luận, thay vì phân tích sâu sắc, dùng những từ ngữ hoa mỹ, cô chỉ viết một bài văn đơn giản, trình bày đủ ý nhưng không có gì nổi bật. Xong xuôi, cô còn dư gần nửa tiếng để kiểm tra lại bài làm, đảm bảo rằng mình “sai” một cách hoàn hảo.

Buổi chiều thi Toán, tình hình cũng tương tự. Đề thi năm nay được đánh giá là khó hơn mọi năm, nhiều học sinh trong phòng thi nhíu mày, cắn bút. Tiếng thở dài thỉnh thoảng lại vang lên. Tuyết Giao nhìn những bài toán giải tích, hình học không gian trước mặt, trong đầu đã nhanh chóng có lời giải.

Cô lại bắt đầu công cuộc “làm bài sai” một cách có tính toán. Câu này cố tình quên điều kiện, câu kia giả vờ tính nhầm một bước, bài hình học thì vẽ một đường phụ sai hướng… Cô làm bài một cách ung dung, thậm chí còn có thời gian quan sát những thí sinh khác đang vò đầu bứt tai.

Hai ngày thi trôi qua trong sự vật lộn của hầu hết học sinh và sự “nhàn nhã” của một mình Tuyết Giao.

Khi tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cùng vang lên, cả trường như được giải thoát. Mọi người ùa ra khỏi phòng thi, tụm năm tụm ba bàn tán về đề thi.

“Cậu làm bài thế nào?” Tịch Quân Dương, một trong bốn học sinh “cửa sau”, cũng là người có thái độ thân thiện nhất với Tuyết Giao, đi tới hỏi.

“Chắc là vừa đủ đậu thôi.” Tuyết Giao nhún vai, giọng điệu thản nhiên.

Dịch Thiên Dụ vừa từ phòng thi bên cạnh đi ra, nghe thấy câu trả lời của cô liền phá lên cười. Cậu ta khoác vai Tịch Quân Dương, chỉ vào Tuyết Giao. “Nghe thấy chưa? Tự tin ghê không? Người ta thì lo trượt vỏ chuối, còn cậu ta thì tự tin mình ‘vừa đủ đậu’. Cậu có vấn đề về thần kinh à?”

Tuyết Giao lườm cậu ta. “Liên quan gì đến cậu?”

“Sao lại không liên quan? Cậu là bạn cùng bàn của tôi mà!” Dịch Thiên Dụ cười hì hì, vẻ mặt vô cùng đắc ý. “Nói thật đi, có phải câu nào cũng không biết làm nên đoán bừa không?”

Tuyết Giao không thèm trả lời, cô ôm cặp sách đi thẳng. Cô biết có tranh cãi với người này cũng vô ích.

Cuối tuần sau kỳ thi, Trình Minh Trạch cũng hiếm khi ra ngoài tụ tập với bạn bè. Tối thứ Bảy, khi anh trở về nhà, căn nhà đã tắt đèn yên tĩnh. Anh rón rén đi lên lầu, ngang qua phòng Tuyết Giao, anh bất giác dừng bước.

Cánh cửa phòng cô khép hờ, ánh đèn học màu vàng ấm áp hắt ra ngoài. Qua khe cửa, anh nhìn thấy một bóng lưng nhỏ nhắn đang ngồi thẳng tắp trước bàn học. Cô buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, trên người vẫn mặc bộ đồ ở nhà đơn giản. Dáng vẻ chuyên chú, yên tĩnh đó hoàn toàn khác biệt với hình ảnh ồn ào, nổi loạn của cô trước đây.

Trình Minh Trạch đứng đó một lúc lâu, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp. Anh không hiểu nổi tại sao cô lại có sự thay đổi lớn đến như vậy. Nhưng không thể phủ nhận, dáng vẻ này của cô… dễ nhìn hơn rất nhiều.

Anh do dự một lúc, rồi gõ nhẹ lên cửa. “Khụ… chưa ngủ à?”

Tuyết Giao giật mình quay lại. Thấy là Trình Minh Trạch, cô hơi ngạc nhiên. “Anh về rồi à? Em đang xem lại bài.”

“Ừm.” Trình Minh Trạch bước vào, ánh mắt lướt qua chồng sách tham khảo cao ngất trên bàn cô. Anh ngập ngừng một lúc rồi nói: “Nghe nói… em và Minh Kiều có đánh cược?”

“Không hẳn là đánh cược, chỉ là một lời thách thức thôi ạ.” Tuyết Giao mỉm cười.

“Thắng được cô ta không dễ đâu.” Trình Minh Trạch buột miệng nói một câu, rồi lại cảm thấy mình hơi thừa lời. Anh vốn không có ý định quan tâm đến chuyện của cô.

Tuyết Giao nhìn anh, ánh mắt trong veo. “Em biết. Nhưng không thử sao biết được ạ?”

Câu trả lời của cô khiến Trình Minh Trạch có chút bất ngờ. Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, dường như muốn tìm kiếm điều gì đó. Nhưng trong đôi mắt ấy, chỉ có sự kiên định và một ngọn lửa nhiệt huyết đang bùng cháy.

“Vậy… cố gắng lên.” Anh nói xong, cảm thấy có chút không tự nhiên, liền quay người rời đi. “Ngủ sớm đi.”

Cánh cửa phòng khép lại. Tuyết Giao nhìn theo bóng lưng anh, khẽ thở dài. Mối quan hệ với người anh kế này xem ra cũng không quá tệ. Ít nhất, anh ta không còn nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét như trước nữa.

Cô lại cúi đầu vào sách. Còn một năm rưỡi nữa, thời gian không còn nhiều, cô phải tận dụng từng giây từng phút. Về phần kết quả thi tháng, cứ chờ xem. Màn kịch hay, vẫn còn ở phía sau.




LIÊN HỆ ADMIN