Chương 11 : Bàn bạc đại kế chia tay

Trong tiểu đình bên hồ của trường.

Tống Thời Lạc nhìn Thẩm Tuế Hoan đang chậm rãi đến mà bực mình, chỉ vào cô và tức giận hét lớn: “Đồ Khoai Tây Sợi nhà cô! Có phải tôi cho cô mặt mũi nhiều quá rồi không! Cô dám đâm sau lưng tôi!”

Khoai Tây Sợi, là biệt danh Tống Thời Lạc đặt cho Thẩm Tuế Hoan, ý nghĩa là vừa quê mùa, vừa ngốc nghếch, vừa nhà quê.

Thẩm Tuế Hoan khoanh tay trước ngực, ánh mắt lười biếng quét từ trên xuống dưới Tống Thời Lạc, “Ối, đây không phải Tống Nhân Đầu sao, lâu rồi không gặp mà cũng chẳng muốn gặp.”

Tống Nhân Đầu, là biệt danh Thẩm Tuế Hoan đặt cho Tống Thời Lạc, vì cô ta chơi game lúc nào cũng sang team địch feed mạng, không biết còn tưởng team địch là bố cô ta không bằng.

Tống Thời Lạc tức giận chống nạnh, “Không phải cô nói không theo đuổi Lâu Yến nữa sao! Sao hai người lại ở bên nhau?! Chị đây với cưng chung một lòng, cưng lại chơi trò sau lưng chị! Mau chia tay cho tôi!”

Nhắc đến Lâu Yến, Thẩm Tuế Hoan lại thấy phiền não, cô thở dài một hơi, “Tôi cũng muốn chia tay lắm chứ.”

“Vậy thì chia đi.”

Là cô không muốn chia sao?

Thẩm Tuế Hoan ngồi xuống băng ghế dài trong tiểu đình, nhìn Tống Thời Lạc hỏi: “Cô nói xem, cách tốt nhất và nhanh nhất để bạn trai cam tâm tình nguyện chia tay là gì?”

Tống Thời Lạc: “Bị cắm sừng chứ sao, thằng đàn ông nào chịu được bạn gái mình cắm sừng cho mình.”

Thẩm Tuế Hoan cau mày, không chắc chắn hỏi: “Cô chắc cách này được không?”

Tống Thời Lạc giơ tay làm dấu OK, “Bao được.”

——

Buổi chiều, Thẩm Tuế Hoan đến phòng tự học dưới tòa chung cư để ôn thi lại toán cao cấp.

Trên bàn đặt một tờ đề thi toán cao cấp.

Trong lúc làm bài, Thẩm Tuế Hoan gần như cau mày suốt.

Sao cô không biết mình đã học cái của nợ này nhỉ!

Nhìn một lúc, mắt Thẩm Tuế Hoan từ từ nhắm lại.

Điện thoại trong túi quần rung lên.

Thẩm Tuế Hoan giật mình, lấy ra xem, là tin nhắn của Lâu Yến——Ở đâu?

Thẩm Tuế Hoan: [Phòng tự học ôn toán cao cấp.]

Lâu Yến: [Một mình?]

Thẩm Tuế Hoan: [Chứ sao nữa?]

Bạn cùng phòng của cô, miệng thì nói không học, sau lưng lại cắm đầu học.

Thi xong đứa nào cũng nói phải thi lại, kết quả, chỉ có một mình Thẩm Tuế Hoan rớt môn!

Lâu Yến: [Học kỳ trước tôi được 99 điểm toán cao cấp, tôi dạy cô nhé?]

Thẩm Tuế Hoan chơi trò lạt mềm buộc chặt, đáp lại: [Như vậy có phiền anh quá không?]

Lâu Yến: [Không phiền, tôi đến phòng tự học đón cô qua căn hộ của tôi, phòng tự học phải giữ im lặng, không tiện dạy.]

Thẩm Tuế Hoan: [Được.]

Lâu Yến đón Thẩm Tuế Hoan đến căn hộ của anh.

Thẩm Tuế Hoan chỉ vào đề bài, “Lời giải tổng quát là gì?”

Lâu Yến: “Lời giải tổng quát là tập hợp tất cả các nghiệm của phương trình này, còn được gọi là tập nghiệm.”

Thẩm Tuế Hoan nửa hiểu nửa không gật đầu, “Ồ.”

“Làm sao để tìm ra?”

“Đầu tiên xác định loại phương trình cần tìm là gì, các loại phương trình có phương trình vi phân, phương trình tuyến tính, vân vân, sau đó dựa vào loại phương trình để dùng phương pháp và kỹ thuật thích hợp để giải…”

Thẩm Tuế Hoan nghe một đoạn dài văn vẻ như vậy, đầu óc mơ hồ, đôi mắt đen trắng rõ ràng chớp chớp, nhìn Lâu Yến.

Lâu Yến khẽ nhướng mày.

Đầu óc Thẩm Tuế Hoan căng ra, vẻ mặt khổ não, “Nghe anh nói một hồi, lãng phí ba giây đồng hồ.”

Học hành như một lưỡi dao sắc bén, đâm vào đầu đau buốt.

Lâu Yến cười nhẹ, “Tôi dạy cô làm một bài tìm nghiệm riêng nhé, làm vài bài là sẽ quen dần thôi.”

“Làm bài này đi.” Thẩm Tuế Hoan chỉ vào bài toán lúc nãy.

Lâu Yến: “Ừm.”

Thẩm Tuế Hoan dưới sự chỉ dẫn kiên nhẫn của Lâu Yến đã làm lại một lần.

So lại đáp án, đúng rồi~

Mắt Thẩm Tuế Hoan trở nên sáng rực.

Lâu Yến lật lật tờ đề thi, chỉ vào một bài toán lớn tìm nghiệm riêng khác, “Cô làm thử bài này đi.”

Thẩm Tuế Hoan xoay xoay cây bút trong tay, trong lòng khí thế dâng trào, “Ừm.”

Lâu Yến nhẹ nhàng ra ngoài, một lúc sau, bưng hai ly sữa vào, đặt lên bàn học.

Lâu Yến đứng sau lưng Thẩm Tuế Hoan, cúi mắt nhìn cô làm bài.

Thẩm Tuế Hoan viết viết vẽ vẽ, phát hiện vẫn không biết làm.

Lâu ngày không động não, não đã rỉ sét.

Cấp hai là đỉnh cao thể lực, cấp ba là đỉnh cao trí lực, lên đại học chỉ còn lại điên loạn…

Thẩm Tuế Hoan chỉ muốn xé nát tờ đề thi này, quay đầu nhìn Lâu Yến, “Tôi vẫn không biết làm.”

“Không sao, lát nữa tôi dạy cô, có khát không? Uống chút sữa đi.” Lâu Yến ngồi xuống bên cạnh cô.

Sữa trắng ngà, tỏa ra mùi thơm nồng nàn.

Thẩm Tuế Hoan đưa tay lấy một ly lên, vừa đưa đến miệng thì đột nhiên dừng lại.

Cô nhìn Lâu Yến, ánh mắt mang theo một chút cảnh giác, “Anh không uống à?”

Lâu Yến cầm ly còn lại lên, “Tôi không bỏ thuốc.”

Thẩm Tuế Hoan nhìn chằm chằm vào chiếc cốc đang từ từ đến gần môi Lâu Yến, ngay khi sắp chạm vào, cô đột nhiên nắm lấy cổ tay anh.

Lâu Yến dừng lại, “Sao vậy?”

“Chúng ta đổi ly uống.”

“Được.”

Hai người đổi cốc cho nhau.

Thẩm Tuế Hoan uống vài ngụm sữa xong, lại bắt đầu làm bài.

Lâu Yến lại dạy một lần nữa, rồi lại bảo Thẩm Tuế Hoan làm một bài cùng loại khác.

Thẩm Tuế Hoan nằm bò trên bàn học, cau mày suy nghĩ, viết nguệch ngoạc trên giấy nháp, viết ra đáp án, rồi lại cảm thấy không đúng, lại dùng bút gạch đi.

Đầu to như cái đấu!! Thẩm Tuế Hoan cực kỳ bực bội.

Kiếp trước giết người phóng hỏa, kiếp này học toán cao cấp.

Một bàn tay xương xẩu rõ ràng chống lên bàn học, cơ thể như có như không áp vào lưng Thẩm Tuế Hoan, giọng nói trong trẻo từ trên đỉnh đầu vọng xuống, “Cần tôi dạy lại một lần nữa không?”

Thẩm Tuế Hoan rất có khí phách nói, “Không cần! Tôi có thể! Quá tam ba bận!”

Dạy nữa thì chứng tỏ cô ngốc.

Thẩm Tuế Hoan đẩy đẩy tay Lâu Yến đang chống trên bàn học, “Anh cách xa tôi ra chút, đừng làm phiền tôi.”

Lâu Yến lùi ra chiếc ghế đơn bên cạnh ngồi xuống, “Được.”

Tiếng bút lướt trên giấy sột soạt, không lâu sau lại dừng lại.

Thẩm Tuế Hoan đặt bút xuống, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đề thi, tay mò đến chỗ cốc nước.

Cô cầm lấy cốc sữa còn lại một nửa.

Lâu Yến đột nhiên nheo mắt lại.

Đầu ngón tay trắng nõn thon thả nắm lấy chiếc cốc đó, tim Lâu Yến khẽ rung lên.

Đó là chiếc cốc anh vừa uống!

Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, bất giác thấy phấn khích.

Hai ly sữa đặt cạnh nhau.

Thẩm Tuế Hoan hoàn toàn không hay biết, cầm cốc lên uống ừng ực vài ngụm.

Thẩm Tuế Hoan đột nhiên quay đầu nhìn Lâu Yến, “Lâu Yến, sữa này của anh là hãng nào vậy? Ngon ghê.”

Đôi môi đỏ mọng của cô gái dính một chút sữa, rất nổi bật.

Lâu Yến để ý, kín đáo nuốt nước bọt, “New Zealand.”

“Ồ.” Thẩm Tuế Hoan quay đầu lại, đặt cốc xuống, đột nhiên thấy cả hai chiếc cốc thủy tinh màu trắng đều có vết son đỏ nhàn nhạt.

!! Cô! đã uống cốc của Lâu Yến!

Thẩm Tuế Hoan tối sầm mặt mũi, tai đột nhiên đỏ lên.

Cái này khác gì hôn gián tiếp chứ!!

Thẩm Tuế Hoan hoảng loạn cầm lại chiếc cốc lúc nãy, kéo giấy ăn ra lau điên cuồng.

Cái son chết tiệt! Vậy mà cũng lem ra cốc! Đánh giá thấp!

Lâu Yến đi tới, nhìn hai chiếc cốc, “Thẩm Tuế Hoan, cô uống cốc của tôi?”




LIÊN HỆ ADMIN