Chương 9 : Bản Thiết Kế Của Sự Sống

Không khí trong căn nhà cũ trở nên im lặng một cách lạ thường. Bụi bặm lơ lửng trong những vệt nắng xiên qua khung cửa sổ mục nát, nhảy múa như những vũ công tí hon. Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ duy nhất còn lại, Tô Nhuế trải ra một cuộn giấy lớn. Đó không phải là một bản vẽ kỹ thuật khô khan, mà là một bức phác thảo bằng chì than, sống động và đầy sức mạnh.

“Đây là ý tưởng sơ bộ của tôi,” cô nói, giọng nói vang vọng trong không gian tĩnh lặng, mang theo một sự tự tin không thể lay chuyển. “Chúng ta không sửa chữa. Chúng ta phá bỏ và tái sinh nó.”

Trên bức phác thảo, hình bóng quen thuộc của ngôi nhà cũ vẫn còn đó, nhưng nó chỉ là lớp vỏ bên ngoài. Bên trong, một kết cấu hoàn toàn mới, phức tạp và kiên cố hiện ra, giống như một bộ xương bằng thép được đặt vào bên trong một cơ thể cũ kỹ.

“Tôi gọi đây là thiết kế ‘kết cấu kép’, hay ‘hộp trong hộp’,” Tô Nhuế giải thích, ngón tay thon dài của cô lướt trên bản vẽ. “Lớp vỏ ngoài, chúng ta sẽ giữ lại tối đa dáng vẻ của ngôi nhà cũ. Tường gạch, mái ngói, thậm chí cả giàn hoa giấy trước hiên nhà. Từ bên ngoài nhìn vào, nó chỉ là một ngôi nhà cổ được tu sửa lại một cách tinh xảo. Đây là lớp ngụy trang hoàn hảo nhất. Không ai có thể ngờ được, bên trong lớp vỏ đó lại là một con quái vật thực sự.”

Cô chuyển sang một bản vẽ chi tiết hơn trên máy tính bảng, một mô hình 3D phức tạp hiện ra.

“Lớp lõi bên trong sẽ là một khung kết cấu hoàn toàn độc lập, làm từ hợp kim thép-titan dùng trong quân sự. Nó sẽ được xây dựng trên một hệ thống móng cọc bê tông cốt thép, khoan sâu xuống nền đá gốc bên dưới quả đồi này ít nhất 20 mét. Về lý thuyết, kết cấu này có thể chống chịu được một trận động đất 9 độ richter và sức gió của một siêu bão cấp 17.”

Lâm Tử Mặc, người vốn có kiến thức về kỹ thuật, nín thở lắng nghe, ánh mắt sáng rực. “Vậy còn các bức tường thì sao? Chúng sẽ được liên kết như thế nào?”

“Giữa hai lớp kết cấu, chúng ta sẽ có một khoảng trống 30cm,” Tô Nhuế tiếp tục, sự đam mê ánh lên trong mắt cô. “Khoảng trống này sẽ được lấp đầy bằng một loại vật liệu composite đặc biệt, vừa có khả năng cách nhiệt, cách âm, chống cháy, vừa có thể hấp thụ phần lớn lực va chạm từ bên ngoài. Toàn bộ ngôi nhà sẽ là một khối thống nhất, một pháo đài đúng nghĩa.”

Lâm Hân Hân nhìn vào mô hình, trí tưởng tượng của cô bắt đầu bay xa. Cô thấy được ngôi nhà của mình, không, là pháo đài của mình, sừng sững đứng vững giữa cơn bão tuyết và biển lửa.

“Vậy còn hệ thống phòng thủ ngoại vi?” Trần Chí Viễn, người được hai anh em mời đến để tham vấn với kinh nghiệm quân sự của mình, lên tiếng lần đầu tiên. Anh đã im lặng quan sát từ nãy đến giờ, và sự chuyên nghiệp của Tô Nhuế rõ ràng đã thuyết phục được anh.

Tô Nhuế gật đầu, chuyển sang một trang thiết kế khác. “Bức tường bao quanh khu đất sẽ được nâng lên độ cao 5 mét, dày 60cm, cũng bằng bê tông cốt thép. Trên đỉnh sẽ là hai lớp hàng rào, một lớp thép gai và một lớp lưới điện cao thế. Cổng chính sẽ được thay bằng một cánh cửa thép dày 20cm, tương đương với cửa khoang ngân hàng, vận hành bằng hệ thống thủy lực và có chốt khóa cơ học dự phòng.”

“Năng lượng thì sao?” Lâm Hân Hân hỏi, đây là vấn đề cốt lõi của sự sống còn lâu dài.

“Tự chủ hoàn toàn,” Tô Nhuế trả lời dứt khoát. “Toàn bộ phần mái ngói hướng nam sẽ được thay thế bằng loại ngói quang năng thế hệ mới. Trông không khác gì ngói thường, nhưng hiệu suất chuyển đổi năng lượng rất cao. Phía sau đồi, chúng ta sẽ lắp đặt một tuabin gió cỡ nhỏ. Toàn bộ năng lượng sẽ được lưu trữ trong một hệ thống ắc quy công nghiệp đặt dưới tầng hầm. Ngoài ra, sẽ có một máy phát điện chạy bằng dầu diesel công suất lớn làm phương án dự phòng cuối cùng.”

Cuộc thảo luận ngày càng đi vào chi tiết. Họ bàn về hệ thống lọc nước ba cấp, có thể biến cả nước mưa axit thành nước uống tinh khiết. Họ bàn về hệ thống tuần hoàn và lọc không khí khép kín, có thể ngăn chặn cả bụi phóng xạ và mầm bệnh sinh học. Họ bàn về từng cánh cửa sổ, tất cả đều sẽ được thay bằng kính cường lực nhiều lớp, chống được đạn 7.62mm.

“Tôi có một yêu cầu,” Lâm Tử Mặc đột nhiên nói, giọng anh có chút bồi hồi. Anh chỉ vào một góc trong bản phác thảo. “Cái lò sưởi cũ này, là do ông nội tôi tự tay xây. Có thể giữ lại nó không?”

Tô Nhuế nhìn vào chiếc lò sưởi bằng gạch đã cũ, rồi mỉm cười. “Tất nhiên. Chúng ta có thể gia cố lại cấu trúc bên trong, biến nó thành một phần của hệ thống thông gió, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ ngoài. Ký ức cũng là một phần quan trọng của một ngôi nhà.”

Chính câu nói đó đã khiến Lâm Hân Hân và Lâm Tử Mặc hoàn toàn tin tưởng người phụ nữ này. Cô không chỉ là một kiến trúc sư, cô là một người hiểu được giá trị của “nhà”.

“Cuối cùng, là phần quan trọng nhất,” Tô Nhuế kéo xuống phần cuối của bản thiết kế. Mô hình 3D cho thấy một không gian rộng lớn nằm sâu dưới lòng đất. “Tầng hầm. Hay nói đúng hơn là một hầm trú ẩn theo tiêu chuẩn quân sự. Nó sẽ có hai tầng, tổng diện tích 500 mét vuông, được bao bọc bởi lớp bê tông dày 2 mét. Nơi này sẽ có hệ thống điện, nước và không khí hoàn toàn độc lập với ngôi nhà bên trên. Đây sẽ là trái tim của pháo đài, là nơi trú ẩn cuối cùng nếu mặt đất thất thủ. Nó cũng sẽ là kho chứa vật tư chính của hai vị.”

“Tuyệt vời.” Trần Chí Viễn thán phục. “Bản thiết kế này gần như không có kẽ hở.”

“Vậy chi phí thì sao?” Lâm Hân Hân hỏi câu hỏi cuối cùng.

Tô Nhuế hít một hơi thật sâu. “Đây là một công trình cực kỳ phức tạp, sử dụng những vật liệu và công nghệ hàng đầu. Thời gian thi công cũng phải rút ngắn tối đa. Tôi đã tính toán sơ bộ… chi phí sẽ vào khoảng 15 triệu tệ.”

Con số đó khiến Lâm Tử Mặc sững lại một chút, nhưng Lâm Hân Hân lại gật đầu không một chút do dự. “Không thành vấn đề. Tiền bạc không có ý nghĩa gì khi mạng sống bị đe dọa. Bao giờ có thể bắt đầu?”

Sự quyết đoán của cô khiến Tô Nhuế cũng phải kinh ngạc. “Nếu hai vị đồng ý, tôi có thể huy động ba đội thi công làm việc cùng lúc, 24/7. Chúng ta sẽ bắt đầu phá dỡ ngay ngày mai. Dự kiến, công trình sẽ hoàn thành cơ bản trong vòng bốn tháng.”

“Bốn tháng…” Lâm Hân Hân lẩm bẩm. Thời gian quá gấp gáp. Nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.

Hợp đồng được ký kết ngay tại chỗ. Lâm Hân Hân chuyển khoản trước 50% chi phí. Khi Tô Nhuế và Trần Chí Viễn rời đi, hai anh em đứng lặng trong sân, nhìn ngôi nhà cũ đang chìm dần vào hoàng hôn.

“Anh không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến thế này,” Lâm Tử Mặc nói, giọng đầy cảm xúc.

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, anh ạ,” Lâm Hân Hân trả lời, ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm, nơi tận thế đang chờ đợi. “Chúng ta sẽ xây nên một pháo đài, không chỉ để sống sót, mà để sống một cuộc sống đúng nghĩa.”

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới vừa ló rạng, ba chiếc xe ủi đất hạng nặng đã gầm vang ở chân đồi. Âm thanh của máy móc phá vỡ sự tĩnh lặng của vùng quê, báo hiệu cho sự khởi đầu của một cuộc chạy đua vĩ đại với thời gian.

Ngôi nhà cũ, biểu tượng của quá khứ và những ký ức ngọt ngào, bắt đầu được dỡ bỏ từng phần. Nhưng không ai cảm thấy buồn bã. Bởi vì họ biết, từ trên đống tro tàn này, một pháo đài của hy vọng, một chiến hạm của sự sống, sẽ được tái sinh.




LIÊN HỆ ADMIN