Chương 7 : Bão Táp

Tiếng chuông báo động chói tai xé toạc sự yên tĩnh của Tam hoàng tử phủ, dồn dập và điên cuồng như tiếng gào thét của một con thú bị thương. Ngụy Tử Lân vừa bước chân vào phủ, nghe thấy tiếng chuông, sắc mặt hắn lập tức sa sầm. Hắn biết, tiếng chuông này chỉ vang lên khi có kẻ đột nhập vào nơi trọng yếu nhất – thư phòng.

“Có chuyện gì?” Hắn túm lấy cổ áo một tên gia nhân đang hớt hải chạy qua.

“Bẩm… bẩm điện hạ, có thích khách… đột nhập thư phòng!”

Không đợi tên gia nhân nói hết câu, Ngụy Tử Lân đã lao đi như một cơn lốc, sát khí đằng đằng. Bốn tên thị vệ thân tín cũng vội vã bám theo, gươm đao tuốt trần. Khi hắn đạp tung cánh cửa thư phòng, cảnh tượng bên trong khiến hắn sững sờ. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu lục lọi, nhưng cánh cửa đá dẫn vào mật thất lại đang mở toang.

Trái tim Ngụy Tử Lân như rơi xuống vực sâu. Hắn lao vào mật thất, và cảnh tượng đập vào mắt khiến cơn thịnh nộ trong hắn bùng lên như núi lửa. Đường Lâm Nhi nằm bất tỉnh trên sàn đá lạnh lẽo, tay vẫn còn ôm khư khư chiếc hộp gấm màu đen. Nhưng chiếc hộp đã trống rỗng. Binh phù Ký Châu, con át chủ bài cho đại nghiệp của hắn, đã không cánh mà bay!

“Phế vật!”

Ngụy Tử Lân gầm lên một tiếng như dã thú, cơn giận dữ khiến gương mặt tuấn tú của hắn trở nên méo mó. Hắn lao tới, một chân đạp mạnh vào người Đường Lâm Nhi, khiến cô ta văng ra, đập đầu vào bệ đá.

“A…” Đường Lâm Nhi đau đớn tỉnh lại, choáng váng nhìn thấy Ngụy Tử Lân đang đứng trước mặt, ánh mắt hắn đỏ ngầu, đáng sợ như tu la địa ngục.

“Điện hạ… chàng…”

“Câm miệng!” Ngụy Tử Lân túm tóc cô ta, lôi dậy. “Nói! Binh phù đâu? Ngươi đã giấu nó ở đâu?”

“Thiếp… thiếp không biết…” Đường Lâm Nhi run rẩy, nước mắt giàn giụa. “Là Thẩm Tinh Vãn! Là ả ta! Ả ta đã gài bẫy thiếp, ả ta đã lấy đi binh phù rồi!”

“Thẩm Tinh Vãn?” Ngụy Tử Lân cười gằn, nhưng trong nụ cười đó không có chút tin tưởng nào. “Ngươi nghĩ ta là thằng ngốc sao? Thư phòng này canh phòng nghiêm ngặt như vậy, ngoài ngươi ra, còn ai có thể dễ dàng vào đây? Ngươi dám cấu kết với ả ta để phản bội ta?”

“Không! Thiếp không có! Điện hạ, chàng phải tin thiếp!” Đường Lâm Nhi khóc lóc thảm thiết, cố gắng giải thích. Nhưng đối với Ngụy Tử Lân lúc này, mọi lời nói của cô ta đều là giả dối. Trong mắt hắn, cô ta chỉ là một con tốt thí đã hết giá trị, một kẻ phản bội đáng chết.

Hắn không nói thêm một lời nào, chỉ lạnh lùng ra lệnh cho thị vệ: “Lôi ả xuống địa lao! Dùng đại hình tra khảo! Ta muốn biết, rốt cuộc ả đã giấu binh phù ở đâu!”

Đường Lâm Nhi bị lôi đi như một con chó, tiếng khóc than ai oán của cô ta vang vọng khắp hành lang rồi tắt lịm sau cánh cửa sắt nặng nề của địa lao. Ngụy Tử Lân đứng một mình trong mật thất trống rỗng, cơn giận dữ dần được thay thế bằng một nỗi sợ hãi lạnh lẽo. Mất đi binh phù, kế hoạch của hắn đã bị một đòn chí mạng. Hắn biết, người đứng sau tất cả chuyện này, không ai khác ngoài Yến Cảnh Hoán và Thẩm Tinh Vãn.

Cùng lúc đó, dưới màn đêm bao phủ, một bóng người mặc đồ thái giám lặng lẽ rời khỏi Tam hoàng tử phủ, nhanh chóng hòa vào bóng tối của những con hẻm nhỏ. Thẩm Tinh Vãn men theo những lối đi vắng vẻ, trái tim vẫn còn đập mạnh sau vụ việc kinh tâm động phách. Nàng đã thành công. Nàng đã lấy được thứ mà Yến Cảnh Hoán yêu cầu.

Nàng không trở về Thừa tướng phủ, mà đi thẳng đến Nhiếp Chính Vương phủ. Lần này, nàng không cần phải phi ngựa đến cổng, mà đi theo lối cửa sau, nơi một thị vệ đã chờ sẵn. Nàng được dẫn thẳng đến thư phòng của Yến Cảnh Hoán.

Yến Cảnh Hoán đang ngồi sau bàn giấy, lật xem một cuộn công văn. Ánh nến ấm áp chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh, làm dịu đi vẻ lạnh lùng thường ngày. Anh ngẩng đầu khi nàng bước vào, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, không một chút ngạc nhiên.

“Xem ra, nàng đã thành công.”

Thẩm Tinh Vãn không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt chiếc hộp gấm lên bàn, đẩy về phía anh.

Yến Cảnh Hoán mở hộp ra. Chiếc binh phù hổ gầm bằng đồng đen nằm im lìm trên lớp vải gấm, tỏa ra một luồng khí tức uy quyền và chết chóc. Anh cầm nó lên, cảm nhận sức nặng của nó trong lòng bàn tay. Anh nhìn nó một lúc lâu, rồi lại nhìn nàng.

“Nàng làm thế nào?”

“Vương gia không cần biết quá trình, chỉ cần biết kết quả là được.” Thẩm Tinh Vãn đáp, giọng nói bình thản. “Ta đã hoàn thành thử thách của ngài. Bây giờ, đến lượt ngài thực hiện giao ước.”

Yến Cảnh Hoán đặt binh phù xuống. Anh đứng dậy, bước đến trước mặt nàng. Ánh mắt anh không còn vẻ dò xét, mà thay vào đó là một sự khâm phục không hề che giấu. “Nàng giỏi hơn ta tưởng rất nhiều.”

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi một vệt bụi trên má nàng. “Bổn vương đồng ý với giao dịch này. Từ nay, nàng và ta là đồng minh. Hôn sự của chúng ta, bổn vương sẽ lo liệu.”

Thẩm Tinh Vãn gật đầu. “Ta cần Vương gia giúp ta một việc nữa.”

“Nói đi.”

“Thẩm phủ vẫn đang bị cấm quân bao vây. Ta cần vòng vây đó được gỡ bỏ.”

Yến Cảnh Hoán mỉm cười. “Chuyện nhỏ. Sáng mai, khi mặt trời mọc, sẽ không còn một tên cấm quân nào dám bén mảng đến Thừa tướng phủ nữa.”

Trong hoàng cung, tin tức Lại bộ Thượng thư bị đình chỉ điều tra và Tam hoàng tử phủ bị mất trộm vật quan trọng nhanh chóng đến tai Thái hậu. Trong cung Từ Ninh, bà ta đập vỡ một chiếc chén ngọc, gương mặt hiền từ biến dạng vì tức giận.

“Vô dụng! Một lũ vô dụng!” Bà ta nghiến răng. “Một vụ tham ô cỏn con cũng không xử lý được, đến cả đồ của mình cũng không giữ được! Ngụy Tử Lân đúng là một thằng phế vật!”

Bà ta biết, Yến Cảnh Hoán và Thẩm Tinh Vãn đã chính thức liên thủ. Tình hình đã trở nên nguy hiểm hơn bà ta tưởng.

“Người đâu,” bà ta gọi. “Truyền lệnh của ai gia. Ngày mai, ai gia muốn đến Thừa tướng phủ ‘thăm hỏi’ sức khỏe của Thẩm Thừa tướng.”

Ánh mắt bà ta lóe lên một tia độc ác. Nếu đã không thể dùng quyền lực để áp chế, vậy thì bà ta sẽ dùng đến những thủ đoạn bẩn thỉu hơn. Bà ta muốn xem, Thẩm Tinh Vãn, con nha đầu miệng còn hôi sữa đó, có thể chống đỡ được đến đâu.

 




LIÊN HỆ ADMIN