Chương 6 : Bí Mật Của A Khiêm
Ngọn lửa bập bùng, ánh sáng hắt lên những gương mặt còn nguyên nỗi sợ hãi. Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ vì vết thương hòa lẫn với mùi máu tanh vẫn vương trên cát.
A Khiêm đứng thẳng, dáng người rắn chắc, đôi mắt đen ánh lên sự từng trải. Anh ta không hề run sợ, dù vừa cùng chúng tôi đối mặt cả bầy chó hoang.
Tôi nhìn anh ta, giọng trầm xuống:
“Anh nói đi. Thực ra trên đảo này còn có gì?”
A Khiêm im lặng một thoáng, rồi chậm rãi nói:
“Đây không phải hòn đảo bình thường. Người ngoài gọi nó là Đảo Chết Chóc. Bầy chó các người vừa thấy… chỉ là lớp vỏ ngoài. Còn sâu trong rừng, còn có những loài mạnh hơn, khát máu hơn.”
Không khí im phăng phắc. Ai nấy đều trợn tròn mắt.
Khang Vĩ nhếch môi cười khẩy:
“Chó thì chó thôi, có gì ghê gớm. Mày nói cứ như thần thoại.”
A Khiêm xoay ánh mắt sắc lẹm sang hắn, giọng lạnh băng:
“Ngươi nghĩ ta đùa sao? Cả bộ tộc của ta đã tồn tại hàng trăm năm trên hòn đảo này. Chúng ta sống sót được là vì biết sợ và biết tránh xa những nơi cấm kỵ.”
Tôi cau mày, hỏi dồn:
“Vậy tại sao anh lại ở đây một mình? Bộ tộc của anh đâu?”
A Khiêm im lặng, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Ánh mắt anh ta thoáng qua tia bi thương.
“Họ… đã chết gần hết. Bởi những kẻ xâm nhập từ bên ngoài.”
Cả nhóm rúng động. Tôi thoáng nhận ra, trong giọng nói kia chứa đầy hận thù.
Trịnh Vân Nhi ngồi sát tôi, thì thầm nhỏ đủ cho tôi nghe:
“Anh có tin hắn không? Nhỡ đâu hắn đang gài bẫy chúng ta thì sao?”
Tôi nheo mắt, nhìn kỹ A Khiêm. Dù trong lòng vẫn còn ngờ vực, nhưng có một điều tôi chắc chắn: nếu không có anh ta, đêm nay chúng tôi đã chết dưới nanh vuốt của bầy chó hoang.
“Chưa biết thật giả, nhưng trước mắt phải dựa vào hắn.” – tôi đáp khẽ.
Vân Nhi gật đầu, ánh mắt vẫn chưa hết lo lắng.
Ở góc khác, Lâm Khả Tinh lặng lẽ bước đến gần tôi. Gương mặt cô phảng phất nỗi lo, ánh mắt nhìn tôi đầy day dứt.
“Tiểu Phàm… anh có sao không? Vết thương…” – giọng cô run rẩy.
Tôi quay sang, thấy bàn tay trắng muốt của cô đưa ra định chạm vào vết rách trên cánh tay tôi. Bất giác, tim tôi khựng lại.
Nhưng tôi kịp nghiêng người né đi.
“Tôi ổn. Cô nên lo cho bản thân thì hơn.”
Ánh mắt Khả Tinh thoáng tối sầm lại, đôi môi run run như muốn nói điều gì nhưng kìm lại.
Ở phía xa, tôi cảm nhận được ánh nhìn không mấy dễ chịu từ Vân Nhi. Cô khẽ cắn môi, hai bàn tay nắm chặt gấu áo.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu: cuộc chiến sinh tồn này không chỉ có thú dữ và kẻ thù, mà còn có cả những trái tim rối loạn.
Sáng hôm sau.
Mặt trời chưa lên hẳn, A Khiêm đã đánh thức mọi người. Anh ta cầm cây giáo bằng tre, giọng dứt khoát:
“Chúng ta phải rời khỏi bãi biển này. Ban ngày còn tạm an toàn, nhưng khi đêm xuống, bầy thú sẽ quay lại. Muốn sống, phải đi sâu vào rừng, tìm nơi ẩn náu chắc chắn hơn.”
Ngay lập tức, tiếng phản đối nổi lên.
Một gã đàn ông mập ú hét:
“Anh điên à? Trong rừng còn nguy hiểm hơn! Ở đây ít ra còn có biển, còn có cá.”
A Khiêm lạnh giọng:
“Ngươi tưởng cá sẽ nhảy lên bờ để cho ngươi ăn sao? Khi đêm xuống, biển cũng chẳng yên bình đâu.”
Ánh mắt anh ta xoáy sâu, khiến gã kia không dám cãi thêm.
Tôi lên tiếng:
“Tôi đồng ý. Ở lại đây chỉ chờ chết. Vào rừng còn có cơ hội.”
Vân Nhi lo lắng kéo tay áo tôi:
“Nhưng… thật sự an toàn chứ?”
Tôi đặt tay lên vai cô, trấn an:
“Tin tôi. Không thử thì chẳng còn đường nào khác.”
Cuộc hành trình bắt đầu.
Chúng tôi thu dọn mảnh vỡ máy bay làm dao, gậy, tấm che. Ai nấy gương mặt còn hốc hác, nhưng ánh mắt dần lóe lên tia hy vọng mong manh.
Đi sâu vào rừng, ánh sáng mặt trời dần bị che khuất. Tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim lạ kêu gắt tạo thành một bản nhạc hoang dã.
Tôi đi sát bên Vân Nhi, luôn cảnh giác. Cô liên tục ngước nhìn xung quanh, bàn tay siết chặt gậy gỗ, hơi thở gấp gáp.
Khả Tinh đi ở phía trước cùng Khang Vĩ. Thỉnh thoảng, cô quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt phức tạp khó đoán.
Khang Vĩ nhận ra điều đó, ánh mắt hắn lóe lên sự ghen tức, khóe môi nhếch cười lạnh.
Đến một con suối nhỏ, cả nhóm dừng lại nghỉ. Mọi người thi nhau vục mặt xuống uống.
Tôi cũng vốc vài ngụm. Nước mát lạnh lan khắp cổ họng, khiến toàn thân như được hồi sinh.
Bất chợt, A Khiêm đưa tay ngăn lại:
“Đủ rồi. Đừng uống nhiều. Loại nước này chỉ nên dùng tạm. Sâu hơn trong rừng mới có nguồn sạch.”
Tôi nhíu mày:
“Anh biết rõ nơi này đến vậy sao?”
Anh ta nhìn tôi, gật chậm rãi:
“Vì ta sinh ra ở đây. Và cũng từng mất tất cả ở đây.”
Không ai dám hỏi thêm. Nhưng tôi biết, đằng sau câu nói ấy là cả một câu chuyện dài, đầy máu và nước mắt.
Buổi chiều.
Cả nhóm dừng chân ở một hang đá lớn. Bên ngoài có dây leo rủ xuống, che gần hết lối vào. Đây là chỗ trú lý tưởng.
Mọi người reo lên mừng rỡ. Vân Nhi mệt lả, ngồi bệt xuống, mồ hôi đầm đìa.
Tôi đưa cho cô chút nước, khẽ nói:
“Ráng chịu. Chúng ta qua được đây là có cơ hội sống rồi.”
Cô ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt lóe sáng, khẽ mỉm cười.
Nhưng ngay lúc ấy, tiếng hú kỳ lạ vang lên từ sâu trong rừng. Âm thanh ấy không giống tiếng chó, cũng không giống tiếng sói. Nó trầm đục, kéo dài, khiến sống lưng tôi lạnh toát.
A Khiêm nắm chặt giáo, ánh mắt tối sầm:
“Nó đã đến.”
Tôi quay sang, cau mày:
“Cái gì… đã đến?”
Anh ta hít một hơi thật sâu, giọng như gió rít qua kẽ đá:
“Thú săn mồi lớn nhất của đảo này. Bóng đêm sẽ gọi tên nó.”
Không khí đông cứng. Tất cả đều hiểu, cuộc chiến sinh tồn thực sự… chỉ mới bắt đầu.