Chương 16 : Bộ Tộc Chia Rẽ
Quảng trường vẫn còn nồng nặc mùi khói và máu. Xác chiến binh khổng lồ nằm bất động bên cạnh ngọn lửa hiến tế, khói nghi ngút cuộn lên trời.
Trương Tiểu Phàm đứng giữa vòng người, thở dốc, cây gậy vẫn trong tay, ánh mắt đỏ rực.
“Luật máu của các ngươi, hôm nay tao đã phá. Nếu còn muốn máu của bạn tao, bước qua xác tao trước đã!”
Tiếng hét ấy vang vọng khắp quảng trường, át đi tiếng trống dồn dập. Cả bộ tộc chết lặng trong giây lát. Rồi từ trong đám đông, vang lên một tiếng hô run rẩy:
“Anh hùng! Người của trời!”
Tiếng hô lan rộng, như lửa bén vào cỏ khô. Nhiều người reo hò ủng hộ Tiểu Phàm, gọi hắn là người của trời, nhưng xen lẫn đó là những tiếng gào phẫn nộ, chửi rủa hắn là kẻ báng bổ tổ tiên.
Bộ tộc đã chia rẽ thành hai phe rõ rệt.
Hoắc Minh Nguyệt siết chặt cán giáo, ánh mắt lóe lửa giận. Hắn gầm vang:
“Câm miệng! Luật rừng là bất biến! Kẻ nào chống lại, kẻ đó sẽ chết!”
Nhưng lần này, không phải tất cả đều cúi đầu. Một lão già râu bạc run rẩy bước ra, giọng khàn nhưng vang:
“Tù trưởng… từ khi tổ tiên lập luật, chưa ai dám phá. Nhưng hôm nay, kẻ lạ này đánh bại chiến binh mạnh nhất, lại tha mạng cho hắn. Chẳng phải điềm trời sao?”
Đám đông rì rầm. Một nhóm thanh niên trẻ hét vang:
“Người của trời! Người của trời!”
Hoắc Minh Nguyệt đập mạnh giáo xuống đất, gầm lên:
“Im lặng! Ta mới là sức mạnh của bộ tộc này!”
Trịnh Vân Nhi siết chặt tay Tiểu Phàm, thì thầm:
“Anh Tiểu Phàm… em sợ. Họ sẽ giết chúng ta mất.”
Lâm Khả Tinh nhìn chăm chú, ánh mắt vừa lo lắng vừa cháy sáng:
“Anh đã khiến họ lay động rồi. Nhưng cẩn thận, Hoắc Minh Nguyệt sẽ không bỏ qua đâu.”
Tiểu Phàm gật nhẹ. Trong lòng hắn hiểu rõ: đây không chỉ là cuộc đấu sức, mà còn là cuộc chiến niềm tin.
Đêm đó, chúng tôi bị nhốt lại trong căn chòi gỗ, nhưng tiếng bên ngoài đã khác hẳn. Tiếng trống xen lẫn tiếng cãi vã dữ dội. Có kẻ hô vang tên Tiểu Phàm, có kẻ gào đòi “máu tế thần”.
A Khiêm lặng giọng:
“Bộ tộc này đang rạn nứt. Nửa muốn thay đổi, nửa vẫn bám luật máu. Nếu ngày mai không khéo, máu sẽ đổ, và chúng ta sẽ là kẻ đầu tiên.”
Tiểu Phàm siết chặt nắm tay:
“Vậy thì phải khiến họ tin. Nếu không, tất cả sẽ chết.”
Trong bóng tối, Vân Nhi bấu lấy tay hắn, mắt ngấn lệ:
“Anh đừng liều nữa… em chỉ cần anh sống.”
Hắn vuốt mái tóc rối bời của cô, dịu giọng:
“Anh hứa sẽ bảo vệ em. Nhưng anh không thể để kẻ vô tội bị ném vào lửa.”
Khả Tinh thì thì thầm, ánh mắt sáng rực:
“Anh không chỉ cứu bọn em. Anh đang cứu cả bộ tộc này.”
Ánh mắt hai cô gái đều dán chặt vào Tiểu Phàm. Trong khoảnh khắc ấy, hắn hiểu ra: không chỉ bộ tộc đang chia rẽ, mà chính trái tim hắn cũng bị kéo căng về hai hướng.
Sáng hôm sau, tiếng trống lại dội vang trời. Chúng tôi bị lôi ra quảng trường. Một nửa thổ dân hô vang “Người của trời”, một nửa gào đòi “máu hiến tế”.
Hoắc Minh Nguyệt bước ra, mắt đỏ ngầu:
“Các ngươi tưởng một trận thắng đã đủ sao? Luật rừng không thể thay đổi! Hôm nay, máu phải chảy!”
Một thanh niên trong đám đông gào lớn:
“Không! Người của trời đã chứng minh! Phải để hắn làm khách trong làng!”
Đám đông xô đẩy, tiếng hò hét va chạm nhau như búa bổ. Bộ tộc chính thức chia thành hai phe.
Khang Vĩ đứng phía sau, nụ cười độc địa trên môi:
“Mày thấy chưa, Tiểu Phàm? Mày chỉ là cái cớ. Mày không cứu được ai đâu. Ngày hôm nay, cả bọn chúng ta sẽ chết chung.”
Tiểu Phàm nắm chặt gậy, ánh mắt tóe lửa. Nhưng Hoắc Minh Nguyệt đã giơ cao giáo, giọng vang dội như sấm:
“Nếu các ngươi dám chống lại luật rừng, thì hãy chuẩn bị máu cho ngày mai. Ta sẽ tổ chức lễ tế lớn, và sẽ thiêu sạch kẻ phản loạn!”
Tiếng trống nổi lên dữ dội. Ngọn lửa bập bùng, hắt lên những gương mặt vừa cuồng loạn vừa run sợ.
Tiểu Phàm nhìn thẳng vào đống lửa, siết chặt nắm tay. Trong lòng hắn gầm thét: ngày mai sẽ là ngày máu lửa. Nhưng nếu đã đến bước này, hắn thề sẽ lật đổ luật máu bằng chính tay mình.