Chương 5 : Bóng Đêm Rình Rập
Sau trận ẩu đả, không khí trên bãi biển trở nên căng như dây đàn.
Khang Vĩ ngồi ở một góc, ánh mắt lạnh băng, trên trán vẫn còn hằn vết đỏ do gậy tôi để lại. Hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nuốt sống.
Xung quanh, mấy kẻ theo hắn cũng cúi đầu, vừa sợ vừa giận.
Lâm Khả Tinh thì đứng lặng, đôi bàn tay run run. Ánh mắt cô nhìn tôi đầy giằng xé – giữa quá khứ và hiện tại, giữa tình cảm và thực tế.
Còn Trịnh Vân Nhi, cô đứng sát bên tôi, dù gương mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ kiên quyết.
Tôi biết, từ giây phút này, tôi và Khang Vĩ đã thành kẻ thù không đội trời chung.
Tối đến.
Chúng tôi dựng thêm lều tạm bằng những mảnh vỡ máy bay và cành cây. Ngọn lửa cháy bập bùng, nhưng không xua nổi sự bất an trong lòng mọi người.
Vân Nhi ngồi sát bên tôi, thì thầm:
“Anh nghĩ… hắn sẽ làm gì tiếp theo?”
Tôi ném thêm cành củi vào lửa, mắt nhìn thẳng:
“Hắn sẽ không bỏ qua đâu. Loại người như Khang Vĩ sẽ chờ cơ hội trả thù.”
Vân Nhi khẽ rùng mình, rồi lại nói nhỏ:
“Nhưng… tôi tin anh. Anh sẽ không để tôi chết đúng không?”
Tôi quay sang, nhìn vào đôi mắt trong veo ấy. Bất giác, tôi buông một câu nửa đùa nửa thật:
“Nếu cô chết, ai sẽ cãi nhau với tôi mỗi ngày?”
Vân Nhi tròn mắt, sau đó bật cười khẽ. Tiếng cười ấy xóa tan phần nào nỗi lo sợ.
Nửa đêm.
Tiếng gầm rú vọng lại từ sâu trong rừng. Không phải một con, mà là cả bầy.
Mọi người đồng loạt giật mình. Tôi chộp lấy gậy gỗ, đứng bật dậy.
Một bóng đen từ bụi rậm lao ra. Đôi mắt vàng chóe sáng quắc trong đêm. Hàm răng nhọn hoắt nhe ra, nước dãi nhỏ tong tong.
“Chó hoang!” – ai đó hét lên.
Ngay sau đó, cả bầy chó hoang xuất hiện, ít nhất phải hơn mười con. Chúng bao vây vòng tròn, gầm gừ từng bước.
Tim tôi thắt lại. Nếu bầy này tấn công thật, e rằng khó ai thoát nổi.
Khang Vĩ đứng dậy, cầm khúc gỗ lớn, hét:
“TẤT CẢ CẦM VŨ KHÍ! CHỐNG LẠI NÓ!”
Tiếng hò hét vang lên. Người thì run rẩy, kẻ thì gào to để lấy dũng khí.
Một con chó lao thẳng về phía Khả Tinh.
“Cẩn thận!” – Tôi hét lớn, lao đến, vung gậy đánh mạnh vào sườn nó. Con thú tru lên đau đớn, lăn ra một bên.
Khả Tinh hoảng loạn ngã ngửa, đôi mắt mở to nhìn tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, quá khứ ùa về. Những ngày mưa tôi từng che ô cho cô, những lần cô ngồi sau xe tôi cười khúc khích… Tất cả lại sống dậy.
Tôi nghiến răng, gạt bỏ hết, tiếp tục vung gậy. Một con khác lao tới, tôi đánh mạnh vào đầu, máu văng tung tóe.
Bầy chó hoang càng lúc càng hung hãn. Chúng lao vào như sóng dữ.
Tiếng hét, tiếng gậy gỗ va vào da thịt, tiếng tru rùng rợn hòa thành một khúc nhạc hỗn loạn giữa đêm đen.
Trong lúc hỗn chiến, tôi thoáng thấy Khang Vĩ cố tình lùi ra sau, để mặc người khác đối phó. Hắn không phải loại liều mạng, mà là kẻ tính toán – chờ thời cơ để hạ tôi.
“Đê tiện.” – tôi nghiến răng, tiếp tục chiến đấu.
Vân Nhi thì ở phía sau, vừa run vừa ném đá vào bầy chó để hỗ trợ. Giọng cô lạc đi:
“Anh Tiểu Phàm! Cẩn thận!”
Một con chó lao thẳng về phía tôi từ bên hông. Tôi xoay người không kịp.
Trong tích tắc, một bóng người lao ra chắn trước.
“A Khiêm!” – ai đó hét lên.
Đó là một thanh niên da ngăm, có vẻ là thổ dân của đảo. Anh ta vung giáo nhọn, đâm thẳng vào cổ con chó. Máu phun ra, con thú rít lên rồi gục xuống.
Anh ta quay lại, ánh mắt kiên định:
“Muốn sống sót thì nghe lời tôi! Đừng đứng thành vòng tròn, tản ra, dựa vào nhau mà chiến!”
Lời hô ấy như mũi tên xuyên thẳng vào não mọi người. Chúng tôi lập tức tản ra, tạo thế kẹp, vừa đánh vừa lùi.
Dần dần, bầy chó bị thương nhiều, bắt đầu chùn bước.
Một con tru dài, rồi cả bầy rút vào bóng đêm.
Không gian chỉ còn lại mùi máu tanh nồng nặc và tiếng thở dốc.
Ngọn lửa cháy rực trở lại. Ai nấy ngồi bệt xuống, mặt mày tái mét.
A Khiêm quẳng cây giáo sang một bên, ánh mắt quét qua từng người:
“Các người không thể chống chọi một mình đâu. Đây là đảo chết chóc. Nếu không học cách đoàn kết, các người sẽ bị nuốt chửng.”
Khang Vĩ nhếch môi:
“Ngươi là ai mà dám dạy đời bọn tao?”
A Khiêm nhìn thẳng vào hắn, giọng lạnh băng:
“Ta là người bản địa của đảo này. Và ta biết… thứ vừa rồi mới chỉ là khởi đầu.”
Cả nhóm chết lặng. Tôi nhìn A Khiêm, trong lòng vừa cảnh giác, vừa dấy lên hy vọng.
Ít nhất, có người biết rõ về nơi này.
Tôi siết chặt gậy, khẽ thì thầm trong lòng:
“Trò chơi sinh tồn này… mới thật sự bắt đầu.”