Chương 2 : Bước Đi Đầu Tiên

Sự bình tĩnh sau cơn hoảng loạn mang đến một sự minh mẫn lạ thường. Lâm Du Du không lãng phí một giây nào để chìm đắm trong quá khứ hay sợ hãi tương lai. Thời gian là vàng, và cô chỉ có năm năm. Hành động ngay lập tức là mệnh lệnh duy nhất trong đầu cô lúc này.

Việc đầu tiên, cô gọi điện cho một công ty môi giới bất động sản uy tín nhất thành phố. Giọng nói cô đều đều, không một chút cảm xúc, yêu cầu họ niêm yết bán gấp cả hai căn hộ của cô. Cô chấp nhận một mức giá thấp hơn thị trường 5% để đảm bảo giao dịch diễn ra nhanh chóng. Người môi giới ở đầu dây bên kia có chút ngạc nhiên trước sự quyết đoán của cô, nhưng cũng nhanh chóng đồng ý. Trong mắt họ, đây chỉ là một cô gái trẻ cần tiền gấp, một món hời không thể bỏ qua. Họ không hề biết rằng, chỉ vài năm nữa thôi, những căn hộ bê tông cốt thép này sẽ trở thành những chiếc lồng hấp người không hơn không kém, và tiền bạc sẽ trở thành thứ giấy lộn vô giá trị nhất.

Sau khi cúp máy, Lâm Du Du lập tức soạn một lá đơn xin nghỉ việc. Không còn những lời lẽ khách sáo, cô chỉ viết vỏn vẹn mấy chữ: “Thế giới ngoài kia bao la, tôi đi xem.” Sáng mai, cô sẽ ném lá đơn này lên bàn tay trưởng phòng mặt mâm, kết thúc chuỗi ngày làm công ăn lương vô vị, lặp đi lặp lại như một cỗ máy. Nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của hắn, cô bất giác mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo mang theo sự giải thoát.

Kế hoạch làm giàu đã có, nhưng sự cẩn trọng của mười năm tận thế đã ăn sâu vào máu. Lâm Du Du không thể đặt cược toàn bộ tương lai vào một ký ức mong manh. Cô cần một phép thử.

Cô thay một bộ quần áo đơn giản, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang che gần hết khuôn mặt rồi đi đến một tiệm vé số nhỏ ở một con hẻm khác, cách xa khu nhà cô ở. Cô không muốn gây chú ý ở tiệm quen. Tối nay có một kỳ quay thưởng nhỏ, và cô nhớ chính xác dãy số trúng giải.

Đứng trước quầy, cô cầm lấy tờ giấy và cây bút, tim đập nhẹ. Cô hít một hơi thật sâu, viết ra sáu con số mà cô nhớ như in. Nhưng ở con số cuối cùng, cô cố tình viết sai đi một đơn vị. Thay vì số 17, cô viết số 18. Đây là bài kiểm tra tính ổn định của dòng thời gian. Nếu kết quả xổ số tối nay khớp chính xác với những gì cô nhớ, ngoại trừ con số cô đã thay đổi, điều đó có nghĩa là ký ức của cô hoàn toàn đáng tin cậy.

“Cô gái, mua một vé thôi à?” Bà chủ tiệm vé số hỏi, nhìn cô gái trẻ ăn mặc kín mít với ánh mắt tò mò.

“Vâng, thử vận may thôi ạ.” Lâm Du Du đáp, giọng nói đã được cố ý làm cho khàn đi. Cô trả tiền, nhận lấy tờ vé số mỏng manh nhưng chứa đựng cả một tương lai, rồi nhanh chóng rời đi.

Trên đường về, cô ghé vào một nhà sách lớn. Tận thế không chỉ có đói khát về thể chất mà còn có sự trống rỗng về tinh thần. Cô mua một chồng giấy A4, vài cây bút và bắt đầu vạch ra một danh sách chi tiết những thứ cần tích trữ. Đây không còn là suy nghĩ mơ hồ nữa, mà là một kế hoạch tác chiến thực sự.

Về đến căn hộ, cô trải giấy ra sàn. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt tập trung của cô. Từng dòng chữ được viết ra, nắn nót và dứt khoát.

Thực phẩm:

  • Lương thực chính: Gạo, bột mì, mì gói, miến, phở khô (mỗi loại ít nhất 5 tấn). Ngô, khoai, sắn khô. Các loại đậu (đậu xanh, đậu đen, đậu đỏ…) để bổ sung protein và có thể tự trồng.
  • Thực phẩm đóng hộp: Thịt hộp, cá hộp, rau củ quả hộp. Ưu tiên loại có hạn sử dụng trên ba năm.
  • Đồ khô: Măng khô, nấm hương, mộc nhĩ, rong biển. Tôm khô, cá khô.
  • Gia vị: Muối (quan trọng nhất, phải tích trữ theo đơn vị tấn), đường, bột ngọt, hạt nêm, nước mắm, xì dầu, dầu ăn (các loại), tiêu, ớt khô.
  • Hạt giống: Các loại rau củ dễ trồng, chịu được khí hậu khắc nghiệt.

Nước uống:

  • Nước đóng chai (càng nhiều càng tốt).
  • Máy lọc nước, lõi lọc thay thế.
  • Viên khử trùng nước.
  • Các loại thùng chứa nước dung tích lớn.

Y tế & Vệ sinh:

  • Thuốc: Kháng sinh, thuốc giảm đau, hạ sốt, thuốc trị tiêu chảy, thuốc dị ứng. Bông, băng, gạc, cồn sát trùng, oxy già, thuốc đỏ. Các loại vitamin tổng hợp.
  • Vệ sinh cá nhân: Xà phòng, dầu gội, kem đánh răng, giấy vệ sinh (càng nhiều càng tốt), băng vệ sinh, tã lót…

Năng lượng & Công cụ:

  • Năng lượng: Tấm pin năng lượng mặt trời, bộ chuyển đổi điện, ắc quy dung tích lớn, pin dự phòng. Đèn pin, đèn đội đầu và pin thay thế. Bếp gas mini và bình gas. Xăng, dầu diesel (phải tìm cách trữ an toàn).
  • Công cụ: Bộ dụng cụ sửa chữa đa năng, dao sinh tồn, rìu, cưa, xẻng. Dụng cụ làm nông. Dụng cụ câu cá, bẫy thú.
  • Vũ khí: Dao găm, kiếm, nỏ… (phải học cách sử dụng).

Quần áo & Vật dụng khác:

  • Quần áo giữ nhiệt, chống thấm, chống nắng. Giày leo núi, ủng đi mưa. Chăn, túi ngủ.
  • Sách (kiến thức sinh tồn, y học, nông nghiệp), bật lửa, diêm, nến…

Danh sách ngày một dài ra, chi tiết đến từng món nhỏ nhất. Mười năm kinh nghiệm đau thương đã biến cô thành một chuyên gia sinh tồn thực thụ.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Tám giờ tối, Lâm Du Du bật tivi, kênh xổ số. Tim cô lại đập nhanh hơn một chút. Từng quả bóng được quay, từng con số lần lượt hiện ra.

Số đầu tiên, trùng khớp. Số thứ hai, trùng khớp. … Năm con số đầu tiên hoàn toàn trùng khớp với những gì cô đã viết. Chỉ còn con số cuối cùng.

“Và con số may mắn cuối cùng là… số 17!”

Lâm Du Du thở phào nhẹ nhõm. Tờ vé số trong tay cô ghi số 18. Cô đã sai, đúng như dự tính. Phép thử đã thành công. Ký ức của cô không hề phản bội cô. Con đường phía trước đã hoàn toàn rộng mở.

Cô không thể chờ đợi thêm nữa. Cảm giác bất an vẫn luôn thường trực. Cô phải bắt đầu ngay, dù chỉ là một chút. Cô gom hết số tiền mặt có trong nhà, khoảng hơn ba mươi triệu đồng, rồi lao đến siêu thị lớn gần nhà.

Đẩy chiếc xe đẩy hàng vào trong, Lâm Du Du đi thẳng đến khu vực lương thực. Không còn do dự, không còn so sánh giá cả. Cô như một cơn lốc, vơ tất cả những bao gạo 50kg, những thùng mì gói, những can dầu ăn lớn nhất vào xe. Muối, cô chất đầy một góc xe. Đường, bột ngọt, nước mắm… tất cả đều được lấy với số lượng lớn. Chiếc xe đẩy nhanh chóng chất cao như núi. Cô lại lấy thêm một chiếc nữa.

Những người mua sắm khác nhìn cô với ánh mắt kỳ quái. Một cô gái nhỏ nhắn lại mua một lượng thực phẩm khổng lồ như vậy, không biết là để làm gì. Nhưng Lâm Du Du không quan tâm. Ánh mắt của họ bây giờ chẳng là gì so với những ánh mắt đói khát, điên cuồng trong tận thế.

Thanh toán hai xe hàng đầy ắp, cô thuê một chiếc xe ba gác chở về căn hộ. May mắn là cô ở tầng thấp. Một mình cô, với sức lực được rèn luyện từ kiếp trước, lặng lẽ vận chuyển từng bao gạo, từng thùng hàng vào nhà.

Căn phòng khách vốn rộng rãi nhanh chóng bị chất đầy hàng hóa. Lâm Du Du đứng giữa đống vật tư, mệt nhưng lại cảm thấy một sự an toàn chưa từng có. Cô chạm vào chiếc khuyên tai, nhắm mắt lại.

“Thu.”

Trong nháy mắt, tất cả hàng hóa trong phòng khách biến mất không còn một dấu vết. Căn phòng lại trở về vẻ trống trải ban đầu.

Lâm Du Du mỉm cười. Đây mới chỉ là sự khởi đầu. Một khởi đầu vững chắc trên con đường sinh tồn của riêng cô. Đồng hồ vẫn đang đếm ngược, nhưng lần này, cô đã sẵn sàng.




LIÊN HỆ ADMIN