Chương 8 : Can Đảm Lựa Chọn
Hai ngày. Khoảng thời gian Chu Yến Tùng cho cô chỉ vỏn vẹn hai ngày, nhưng đối với Văn Gia, nó dài tựa như cả một thế kỷ dằn vặt. Chiếc ống nghe lạnh lẽo đã được đặt xuống từ lâu, nhưng giọng nói trầm ấm mà đầy quyền lực của anh vẫn văng vẳng bên tai cô. Cơ hội hay là cạm bẫy? Một con đường rộng mở hay một sợi dây trói buộc vô hình?
Đêm đó, Văn Gia trằn trọc không sao ngủ được. Ánh trăng len lỏi qua khe cửa, rọi lên chồng sách cao ngất trên bàn, những con chữ im lìm như đang thách thức cô. Cô nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh của kiếp trước lại ùa về. Sự bất lực khi bị Tống Phái Phái dồn vào chân tường, nỗi tuyệt vọng khi cha qua đời, cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi… Tất cả những nỗi đau đó đều bắt nguồn từ sự yếu đuối, từ việc cô đã để cho người khác nắm giữ vận mệnh của mình. Cô đã tự hứa với lòng, kiếp này sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm đó nữa.
Vậy thì, lời đề nghị của Chu Yến Tùng là gì?
Nó là một cơ hội không thể tốt hơn. Đến Yến Thành, có chỗ ở, có công việc, có môi trường học tập lý tưởng. Nó giải quyết triệt để mọi khó khăn trước mắt của cô, trải một con đường bằng phẳng đến với cánh cổng Yến Đại. Nhưng người trải con đường đó lại là Chu Yến Tùng. Một người đàn ông mà cô không thể nhìn thấu. Anh ta giúp cô vì điều gì? Chỉ đơn thuần là vì “cô là một người có ý chí”? Văn Gia không dám tin vào những lời nói tốt đẹp như vậy. Đằng sau sự giúp đỡ của những người quyền lực, luôn có một cái giá phải trả. Và cái giá của Chu Yến Tùng, cô sợ rằng mình không trả nổi.
Nhận sự giúp đỡ của anh, có phải là cô lại đang đặt vận mệnh của mình vào tay một người đàn ông khác không? Liệu cô có thoát khỏi cái bóng của Biên Lượng, để rồi lại rơi vào một chiếc lồng son khác, tinh vi hơn, đẹp đẽ hơn, nhưng chung quy vẫn là một chiếc lồng?
Nhưng nếu từ chối… thì sao? Cô sẽ tiếp tục ở lại Lạc Thành, vật lộn với đống kiến thức hổng và những tài liệu cũ kỹ? Cô sẽ nhìn mục tiêu Yến Đại ngày một xa vời, để rồi lại chấp nhận một tương lai tầm thường như kiếp trước? Không. Cô không thể chấp nhận. Sự hèn nhát đó đã giết chết cô một lần rồi.
Sáng hôm sau, Văn Gia thức dậy với đôi mắt thâm quầng. Cô đã có quyết định của mình. Dù con đường phía trước có là gì, cô cũng phải đi. Sợ hãi ân tình của Chu Yến Tùng, nhưng cô còn sợ hãi một cuộc đời vô vị, bất lực hơn. Cô sẽ chấp nhận sự giúp đỡ này, nhưng cô sẽ không để mình bị phụ thuộc. Cô sẽ làm việc chăm chỉ, sẽ nỗ lực gấp trăm, gấp ngàn lần để chứng minh giá trị của bản thân. Ân tình này, cô sẽ ghi nhớ, và một ngày nào đó, cô nhất định sẽ trả lại một cách sòng phẳng.
Buổi cơm tối hôm đó, không khí trong nhà có chút trang trọng hơn thường lệ. Văn Gia đã chuẩn bị tinh thần cả một ngày. Sau khi giúp bà Trình Tố dọn dẹp bát đũa, cô ngồi xuống đối diện với cha mẹ.
“Cha, mẹ, con có chuyện muốn thưa.” Cô hít một hơi thật sâu. “Con muốn đến Yến Thành ngay trong tháng tới.”
Ông Văn Trường Phong đang định châm một điếu thuốc, nghe con gái nói, bàn tay ông khựng lại giữa không trung. “Sớm vậy sao? Không phải con định ôn thi ở nhà cho đến gần ngày thi à?”
“Con đã suy nghĩ kỹ rồi ạ,” Văn Gia nói một cách rành rọt, trình bày những lý do mà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng, dĩ nhiên là giấu đi vai trò của Chu Yến Tùng. “Ở Lạc Thành điều kiện ôn thi không tốt. Con đã tìm hiểu, có một vị giáo sư ở Yến Đại, là bạn cũ của một đồng nghiệp của cha ngày trước, hiện đang cần một người phụ giúp dự án. Công việc không quá nặng nhọc, mà quan trọng là con có thể ở trong ký túc xá của trường. Con nghĩ đây là cơ hội tốt để con tiếp xúc sớm với môi trường ở đó, cũng tiện cho việc tìm tài liệu và học thêm.”
Cô đã khéo léo biến Chu Yến Tùng thành một mối quan hệ xã giao xa xôi, một sự trùng hợp may mắn.
Ông Văn Trường Phong im lặng, nhíu mày suy nghĩ. Ông không muốn con gái đi. Ông sợ Yến Thành phồn hoa sẽ lại khiến con bé vấp ngã, sợ cô đơn một mình không ai chăm sóc. “Một mình con ra đó, cha không yên tâm.”
“Con lớn rồi mà cha. Con sẽ không để chuyện cũ lặp lại đâu.” Văn Gia nhìn thẳng vào mắt cha, ánh mắt cô đầy kiên định. “Con phải đi, thưa cha. Ở lại đây, con sợ mình sẽ không đủ sức để thi đỗ. Con không muốn làm cha thất vọng thêm một lần nữa.”
Câu nói cuối cùng đã đánh trúng vào điểm yếu nhất trong lòng ông Văn. Đúng vậy, ông sợ con gái vấp ngã, nhưng ông còn mong con gái thành công hơn. Thấy được sự quyết tâm sắt đá trong mắt con, cuối cùng ông cũng mềm lòng.
“Thôi được rồi,” ông thở dài, dụi tắt điếu thuốc chưa kịp châm. “Con đã quyết tâm như vậy, cha sẽ không cản. Nhưng phải hứa với cha, ra ngoài đó phải tự chăm sóc bản thân, có chuyện gì phải gọi về nhà ngay.”
“Vâng ạ!” Văn Gia mừng rỡ, cảm giác như một tảng đá lớn trong lòng đã được dỡ xuống.
Sau khi có được sự đồng ý của cha mẹ, cô cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết. Ngày hôm sau, đúng hạn chót, cô gọi lại cho Chu Yến Tùng.
“Chu tiên sinh, là tôi, Văn Gia đây.” Giọng cô lần này đã bình tĩnh và vững vàng hơn rất nhiều.
“Tôi biết.” Giọng anh vẫn trầm ấm như vậy. “Quyết định của cô là gì?”
“Tôi đồng ý. Cảm ơn cơ hội của anh. Tôi sẽ không làm anh thất vọng.” Cô nói một cách trang trọng.
“Tốt.” Anh dường như không hề ngạc nhiên. “Tôi sẽ gửi thông tin liên lạc của giáo sư cho cô. Cô có thể bắt đầu vào đầu tháng sau. Mọi việc còn lại, tự cô sắp xếp.”
“Vâng, tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh.”
Cuộc điện thoại kết thúc một cách chóng vánh và chuyên nghiệp. Văn Gia đặt ống nghe xuống, trong lòng là một cảm giác phức tạp. Cô đã chính thức bước lên con thuyền của Chu Yến Tùng. Con thuyền này sẽ đưa cô đến bến bờ mơ ước, hay sẽ nhấn chìm cô trong một cơn bão tố khác, cô không biết. Nhưng cô biết một điều chắc chắn, cô sẽ không để tay lái vận mệnh của mình rơi vào tay bất kỳ ai khác nữa.
Những ngày cuối cùng ở Lạc Thành trôi qua thật nhanh. Văn Gia vừa gấp rút ôn tập, vừa chuẩn bị hành lý. Cô gói ghém không chỉ quần áo, sách vở, mà còn cả tình yêu thương của gia đình, cả quyết tâm làm lại cuộc đời. Đứng bên cửa sổ phòng mình, nhìn ra xa, về phía Bắc, nơi có một thành phố đang chờ đợi, lòng cô ngập tràn một cảm xúc khó tả: vừa háo hức, vừa lo âu, nhưng trên hết, là một niềm hy vọng mãnh liệt vào tương lai. Yến Thành, cô đến đây!