Chương 13 : Cận Kề Cái Chết
Tiếng trống rền vang, kéo chúng tôi ra khỏi căn chòi gỗ. Trên quảng trường, thổ dân tụ tập đông nghịt, ánh mắt vừa háo hức vừa lạnh lùng.
Hoắc Minh Nguyệt bước ra, giơ cao giáo:
“Hôm qua các ngươi đã vượt qua. Nhưng luật lệ chưa kết thúc. Hôm nay, thử thách mới sẽ quyết định xem các ngươi có xứng sống sót không!”
Tiếng hò hét nổ tung. Trống gõ dồn dập như sấm.
Chúng tôi bị dẫn tới một hẻm núi sâu hun hút, hai vách đá dựng đứng như dao cắt. Bên dưới là dòng sông xiết, nước đập vào đá tung bọt trắng xóa.
Hoắc Minh Nguyệt chỉ tay xuống vực:
“Phải vượt qua con sông này. Nếu rơi… thì nước sẽ đưa xác các ngươi về với biển.”
Cả nhóm tái mét.
Trịnh Vân Nhi ôm chặt lấy tôi, run run:
“Không… em không bơi được…”
Tôi vỗ nhẹ vai cô, trấn an:
“Anh sẽ lo cho em. Cứ tin anh.”
Nhưng trong lòng tôi biết – thử thách này khắc nghiệt hơn tất cả.
Chúng tôi được đưa tới một điểm nhảy. Bên kia là bờ đá hẹp, chỉ rộng bằng thân người. Không có cầu, chỉ có vài sợi dây thừng buộc chéo ngang vực.
“Đi qua!” – tiếng thổ dân gào lên.
Từng người lần lượt bám dây, run rẩy đu qua.
Khang Vĩ cười gằn, lao đi đầu tiên. Hắn khỏe, di chuyển nhanh, đáp bờ an toàn. Hắn quay lại, hét:
“Thấy chưa? Quá dễ!”
Nhưng ngay sau đó, một thanh niên yếu sức trượt tay, rơi thẳng xuống. Tiếng hét xé gió… rồi “ùm” – nước xiết cuốn phăng.
Cả nhóm chết lặng, tim như ngừng đập.
Đến lượt Lâm Khả Tinh.
Cô run rẩy, mắt hoảng loạn:
“Em… em không thể…”
Tôi nắm lấy tay cô, ép giọng:
“Nhìn anh! Đừng nhìn xuống. Chỉ cần làm theo.”
Cô gật, nước mắt chực trào. Tôi đi trước, vừa bám dây vừa giữ tay kéo cô theo.
Gió thốc mạnh. Sợi dây rung lắc dữ dội.
“Anh… em sợ…” – Khả Tinh nức nở.
“Tin anh!” – tôi gầm lên.
Nhưng ngay lúc đó, một sợi dây thừng bật tung. Cả người Khả Tinh chao đảo, suýt rơi.
“AAAA!!”
Không kịp nghĩ, tôi buông một tay khỏi dây, ôm chặt eo cô, ghì vào ngực. Cả thân chúng tôi lắc lư dữ dội giữa không trung.
Bên kia bờ vang tiếng hò hét. Bộ tộc reo hò như đang xem trò tiêu khiển.
Tôi nghiến răng, dùng toàn bộ sức lực, quăng người cùng Khả Tinh lăn xuống mép đá.
“RẦM!” – cả hai ngã dúi dụi, da thịt trầy xước, thở dốc.
Nhưng… sống!
Khả Tinh ngã đè lên tôi. Mái tóc rối bời phủ lên mặt tôi, hơi thở cô phả nóng hổi.
Đôi mắt long lanh chan chứa nỗi sợ lẫn biết ơn.
“Tiểu Phàm… anh… anh đã cứu em…”
Tôi chưa kịp đáp thì đôi môi mềm run rẩy của cô đã chạm vào môi tôi.
Một nụ hôn bất ngờ, vội vã, đầy tuyệt vọng.
Tôi sững lại, nhưng không kìm được, vòng tay ôm chặt cô. Hơi thở hòa lẫn, cơ thể nóng rực, trái tim đập loạn.
Khả Tinh bật khóc trong nụ hôn, đôi bàn tay nhỏ siết chặt áo tôi, như muốn níu giữ tôi cho riêng mình.
“Em… em tưởng đã mất anh…” – giọng cô nghẹn ngào.
Tôi vuốt nhẹ lưng cô, thì thầm:
“Anh sẽ không để điều đó xảy ra. Dù thế nào, anh cũng bảo vệ em.”
Ánh mắt cô rực cháy, nỗi sợ biến thành khát khao. Cô áp mặt vào cổ tôi, môi lướt trên làn da đầy mồ hôi và bụi đất.
Cơ thể tôi nóng bừng, bàn tay bất giác vuốt theo đường cong mềm mại trên lưng cô.
Trong khoảnh khắc ấy, cả quái thú, bộ tộc, luật lệ… đều biến mất. Chỉ còn chúng tôi, da thịt kề nhau, trái tim đập dữ dội.
Một tiếng hò hét vang lên từ xa, kéo chúng tôi trở lại thực tại.
Tôi vội buông cô ra, cả hai ngượng ngập thở dốc.
Khả Tinh cúi mặt, gương mặt đỏ bừng, giọng run run:
“Xin lỗi… em… em không kìm được…”
Tôi chạm nhẹ vào tay cô, thì thầm:
“Đừng xin lỗi. Anh hiểu.”
Cả hai im lặng, nhưng trong tim đều biết – từ khoảnh khắc này, chúng tôi không còn chỉ là bạn cũ.
Cuối cùng, cả nhóm cũng qua sông an toàn. Bộ tộc gào rú, trống nổi lên vang dội.
Hoắc Minh Nguyệt đứng trên cao, ánh mắt sắc lạnh, nhưng khóe môi nhếch lên – như thể hắn đã nhìn thấu tất cả.
“Các ngươi đã vượt qua. Nhưng luật rừng… chưa kết thúc.”
Hắn quay đi, để lại chúng tôi trong nỗi mệt nhọc xen lẫn dự cảm u ám.
Đêm đó, trong căn chòi, Vân Nhi nhận ra Khả Tinh tránh ánh nhìn của cô. Giữa ba người, một làn sóng ngầm tình cảm bắt đầu cuộn trào.
Còn tôi – tôi biết rõ: nguy hiểm ngoài kia chỉ là một nửa. Nguy hiểm trong trái tim chúng tôi… còn đáng sợ hơn.