Chương 3 : Canh Bạc Vận Mệnh
Cửa hàng vé số nhỏ bé và có phần cũ kỹ, nằm nép mình giữa một tiệm cắt tóc và một quán ăn bình dân. Không khí bên trong ngột ngạt, đặc quánh mùi giấy mực và một chút hy vọng mong manh của những người tìm kiếm vận may. Lâm Hân Hân bước vào, vẻ ngoài non nớt của một cô sinh viên khiến ông chủ đang gà gật sau quầy kính cũng phải ngước lên nhìn.
“Mua gì đây cháu gái?”
“Cháu muốn mua thẻ cào.” Hân Hân mỉm cười, nụ cười ngây thơ che giấu hoàn hảo trái tim đang đập dồn dập vì căng thẳng.
Ông chủ chỉ vào một loạt các loại thẻ cào nhiều màu sắc. “Loại 20 tệ trúng 80 vạn, loại 50 tệ trúng 100 vạn, cháu chọn loại nào?”
Hân Hân không do dự, chỉ vào xấp thẻ loại 50 tệ đắt nhất. Cô cần tiền, rất nhiều tiền, và cô không có thời gian để lãng phí. Ông chủ lấy ra một xấp dày, đặt lên mặt quầy. “Cháu tự chọn đi, xem tay ai may mắn hơn nào.”
Đây chính là lúc đó. Hân Hân hít một hơi thật sâu, tập trung toàn bộ ý chí vào đôi mắt. Cơn đau nhói quen thuộc lại xuất hiện ở hai bên thái dương, nhưng lần này cô đã có sự chuẩn bị. Cô nhìn chằm chằm vào xấp thẻ cào, lớp giấy bạc phủ trên bề mặt dường như từ từ mờ đi, trở nên trong suốt. Những con số và ký hiệu ẩn giấu bên dưới dần dần hiện ra, mờ ảo nhưng đủ để nhận diện.
Tấm thứ nhất, không trúng. Tấm thứ hai, 50 tệ. Tấm thứ ba, không trúng. Tấm thứ tư, 100 tệ… Mắt cô bắt đầu nhức mỏi, hình ảnh trở nên chập chờn. Cô biết mình không thể duy trì trạng thái này quá lâu. Cô nhanh chóng lướt qua cả xấp thẻ, và rồi, cô nhìn thấy nó. Một tấm thẻ nằm ở gần cuối, dưới lớp giấy bạc là dòng chữ rõ ràng: “100 vạn”.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, rút ra năm tấm thẻ từ trong xấp, bao gồm cả tấm trúng thưởng lớn và bốn tấm trúng giải nhỏ khác để che mắt.
“Cháu lấy năm tấm này.”
Cô ngồi xuống chiếc bàn nhựa cáu bẩn ở góc phòng, lấy một đồng xu và bắt đầu cào. Tấm thứ nhất, trúng 50 tệ. Tấm thứ hai, 100 tệ. Tấm thứ ba, 500 tệ. Ông chủ tiệm bắt đầu chú ý, ánh mắt có chút kinh ngạc.
“Ồ, tay cháu gái hôm nay đỏ quá nhỉ!”
Hân Hân chỉ mỉm cười, cào tiếp tấm thứ tư, trúng 1000 tệ. Đến lúc này, vài người khách trong quán cũng tò mò bu lại xem. Cuối cùng, cô cào tấm thẻ cuối cùng. Lớp giấy bạc từ từ bong ra, để lộ con số “1,000,000” và những ký hiệu trúng thưởng đặc biệt.
Cả quán lặng đi trong giây lát, rồi vỡ òa trong tiếng xì xào kinh ngạc.
“Trời ơi! Trúng thật rồi!”
“Một triệu tệ! Cô bé này đúng là thần tài mà!”
Ông chủ tiệm vội vàng chạy tới, cầm lấy tấm vé xem đi xem lại, hai mắt sáng rực. “Trúng rồi! Chúc mừng cháu gái! Chúc mừng!”
Sau khi trừ thuế, Lâm Hân Hân cầm trên tay tấm séc trị giá 80 vạn tệ, trái tim vẫn còn đập loạn nhịp. Cô cảm ơn ông chủ rồi vội vã rời đi, bỏ lại sau lưng những ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Nhưng khi bước ra khỏi cửa hàng, cơn đau đầu ập đến dữ dội khiến cô phải vịn vào tường mới đứng vững. Cô biết, dị năng này tuy mạnh mẽ nhưng cũng tiêu hao tinh thần cực lớn. Dùng nó để cào vé số chỉ là giải pháp tạm thời. 80 vạn tệ là một con số không nhỏ, nhưng để xây dựng một pháo đài sinh tồn đúng nghĩa, nó vẫn chưa đủ.
Cô cần một phương pháp hiệu quả hơn, một canh bạc lớn hơn.
Đang lúc suy nghĩ, ánh mắt cô vô tình dừng lại ở màn hình TV trong một cửa hàng điện máy gần đó. Màn hình đang chiếu một chương trình giới thiệu về các loại ngọc thạch và đá quý, trong đó có một phân cảnh về “đổ thạch” – canh bạc may rủi khét tiếng trong giới buôn ngọc. Người ta bỏ ra số tiền lớn để mua những viên đá thô, chỉ có thể phán đoán chất ngọc bên trong qua lớp vỏ bên ngoài. Một nhát cắt có thể biến người ta thành triệu phú, cũng có thể khiến họ khuynh gia bại sản.
Một tia sáng lóe lên trong đầu Lâm Hân Hân.
Đổ thạch!
Đó chính là sân khấu dành cho cô. Với người khác, đó là may rủi. Với cô, đó là một mỏ vàng lộ thiên. Dị năng nhìn xuyên thấu của cô chính là công cụ gian lận hoàn hảo nhất trong trò chơi này.
Cô lập tức trở về nhà, mở máy tính và bắt đầu tìm kiếm thông tin. Quảng Châu, Vân Nam, Miến Điện – đó là những trung tâm đổ thạch lớn nhất. Miến Điện quá nguy hiểm, Vân Nam tình hình cũng phức tạp. Quảng Châu, trung tâm kinh tế phía Nam, là lựa chọn an toàn và phù hợp nhất lúc này.
Nhưng để đến Quảng Châu và tham gia vào những canh bạc triệu đô đó, cô cần thêm vốn. 80 vạn tệ vẫn còn quá ít. Cô nghĩ đến người duy nhất có thể giúp mình lúc này.
Lâm Hân Hân bấm điện thoại gọi cho anh họ.
“Alo, Tử Mặc à?”
“Hân Hân? Em về quê rồi à? Sao rồi, đã liên hệ với đội thợ nào chưa?” Giọng anh vẫn đầy quan tâm.
“Em chưa về. Anh này, em tìm được một công ty thiết kế và xây dựng rất uy tín. Họ nói có thể biến ngôi nhà cũ của mình thành một biệt thự kiên cố, vừa chống lạnh vừa chống nóng, lại còn có hệ thống an ninh hiện đại nữa. Nhưng mà…” Cô ngập ngừng. “Chi phí dự kiến hơi cao. Họ yêu cầu đặt cọc trước 200 vạn.”
“Hai… hai trăm vạn?!” Lâm Tử Mặc kinh ngạc. “Sao lại đắt thế?”
“Thì vật liệu cao cấp mà anh. Nhưng mà anh yên tâm, tiền của anh em sẽ không tiêu lung tung đâu.” Hân Hân cắn môi, bắt đầu màn kịch quan trọng nhất. “À mà này, anh đang ở phòng thí nghiệm à? Chị Đường Đường có ở đó không?”
“Có, bọn anh đang chuẩn bị làm một thí nghiệm quan trọng. Sao thế?”
Lâm Hân Hân nhắm mắt lại, cố gắng tái hiện lại ký ức mơ hồ từ kiếp trước. “Anh… anh nói với chị ấy cẩn thận một chút nhé. Em… em vừa ngủ trưa, lại mơ thấy ác mộng. Em mơ thấy… thí nghiệm của các anh xảy ra sự cố, một bình dung môi bị nổ, mảnh vỡ văng vào tay một sư huynh, hình như là… tay phải thì phải.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Lâm Hân Hân có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh họ.
“… Hân Hân, em đừng dọa anh.”
“Em chỉ là kể lại giấc mơ thôi mà. Em biết anh không tin, nhưng mà cẩn thận một chút cũng không thừa đâu phải không anh? À, còn nữa, hình như cuối cùng mọi người đều đổ lỗi cho chị Đường Đường vì thao tác sai…”
“Thôi được rồi!” Lâm Tử Mặc đột ngột ngắt lời, giọng có chút bực bội nhưng không giấu được sự hoang mang. “Để anh chuyển tiền cho em. Nhận được tiền thì lo làm việc cho tử tế, đừng có suy nghĩ lung tung nữa!”
Điện thoại bị ngắt. Lâm Hân Hân thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác phức tạp. Lợi dụng tình yêu thương của anh họ, dùng trí nhớ kiếp trước để gieo rắc sự nghi ngờ, cô cảm thấy mình thật hèn hạ. Nhưng rồi hình ảnh anh gục ngã trong vũng máu lại hiện lên, cô siết chặt nắm tay. Vì để anh được sống, hèn hạ một chút thì có là gì?
Mười phút sau, điện thoại báo tin nhắn. “Tài khoản của quý khách nhận được 2,080,000 NDT.” Kèm theo đó là một tin nhắn từ Lâm Tử Mặc: “Thêm 8 vạn cho em tiêu vặt. Đi xa một mình nhớ cẩn thận.”
Lâm Hân Hân mỉm cười cay đắng. Anh trai ngốc của cô, lúc nào cũng lo lắng cho cô như vậy.
Cô không chần chừ thêm một giây nào nữa, lập tức đặt vé máy bay sớm nhất đến Quảng Châu.
Chuyến bay cất cánh vào sáng sớm hôm sau. Khi chiếc máy bay xuyên qua những tầng mây trắng xốp, Lâm Hân Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng tràn đầy hy vọng và cả sự bất an. Quảng Châu, canh bạc vận mệnh của cô, đang chờ ở phía trước.
Máy bay bất ngờ rung lắc dữ dội khi đi vào một vùng nhiễu động không khí. Lâm Hân Hân cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên cổ họng, đầu óc quay cuồng. Cô vội nhắm mắt, cố gắng giữ thăng bằng.
“Lần đầu đi máy bay à?” Một giọng nam trầm ấm, ôn hòa vang lên bên cạnh.
Cô mở mắt, quay sang nhìn. Người ngồi cạnh cô là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh quân đội thẳng thớm, cổ áo cài nút gọn gàng, toát lên một vẻ nghiêm túc và đáng tin cậy.
“Dạ… không phải. Chỉ là hơi khó chịu một chút.” Cô khó khăn đáp.
Người đàn ông mỉm cười, từ trong túi xách lấy ra một lọ dầu nhỏ. “Thử cái này xem, dầu bạc hà, rất hiệu quả khi bị say máy bay.”
“Cảm ơn anh.” Lâm Hân Hân nhận lấy, thoa một chút lên thái dương. Mùi hương thanh mát của bạc hà lan tỏa, khiến cơn buồn nôn của cô dịu đi rất nhiều.
“Em cảm ơn, đỡ hơn nhiều rồi ạ. Em là Lâm Hân Hân.”
“Trần Chí Viễn.” Anh gật đầu. “Tôi là quân nhân vừa giải ngũ. Em đến Quảng Châu du lịch à?”
“Dạ, chủ yếu là để… ăn ạ.” Lâm Hân Hân bất giác mỉm cười, sự căng thẳng ban đầu đã vơi đi nhiều. Cuộc trò chuyện của họ bắt đầu từ những món ăn, từ những quán ăn vỉa hè cho đến những nhà hàng sang trọng. Trần Chí Viễn, một người Quảng Châu chính gốc, đã vẽ ra cho cô một bản đồ ẩm thực sống động, hấp dẫn hơn bất kỳ bài đánh giá nào trên mạng.
Khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, Lâm Hân Hân đã cảm thấy hoàn toàn khỏe lại. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng không khỏi có một cảm giác thân thuộc kỳ lạ. Có lẽ, chuyến đi này sẽ không chỉ đơn thuần là một canh bạc về tiền tài.