Chương 8 : Cha Con Thoát Hiểm
Cách kinh thành ngàn dặm, trên con đường quan đạo gập ghềnh bụi đất, một đội quân tinh nhuệ đang tiến về kinh sau nhiều năm trấn thủ biên cương. Dẫn đầu là Hộ Quốc Tướng quân Tống Võ, uy phong lẫm liệt trên lưng con chiến mã. Dù đã qua tuổi tứ tuần và sương gió biên ải đã hằn sâu trên gương mặt, nhưng ánh mắt ông vẫn sắc như chim ưng, lưng thẳng tắp như một ngọn tùng. Cạnh bên ông là Tống Trinh, thiếu tướng quân trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú có vài phần mệt mỏi sau chặng đường dài nhưng vẫn toát lên vẻ anh khí và trí tuệ của một văn võ song toàn.
Trải qua gần nửa năm, cuối cùng họ cũng sắp về đến kinh thành. Lòng Tống Trinh nóng như lửa đốt. Hắn nhớ cô em gái bé bỏng của mình, nhớ những món quà hắn đã chuẩn bị cho nàng, và cũng không khỏi lo lắng về những tin đồn lặt vặt từ kinh thành truyền đến tai. Hắn biết tính bà nội luôn thiên vị, không có hắn ở nhà, không biết Khanh Vân có phải chịu ấm ức gì không.
Khi đội quân dừng lại nghỉ chân ở một dịch trạm, một bóng đen nhanh như cắt xuất hiện, quỳ một gối trước mặt Tống Võ. Đó là một trong những ảnh vệ tinh anh nhất của Tướng quân phủ. Người đó hai tay dâng lên một phong thư được niêm phong cẩn mật.
“Bẩm Tướng quân, đây là thư khẩn của tiểu thư, lệnh phải giao tận tay người và Thiếu tướng quân.”
Tống Võ có chút ngạc nhiên. Ông nhận lấy lá thư, nhìn thấy dấu niêm phong bằng sáp ong đặc biệt và ký hiệu riêng của con gái, lông mày bất giác nhíu lại. Khanh Vân từ trước đến nay chưa từng dùng cách này để liên lạc với ông. Có chuyện gì hệ trọng đã xảy ra?
Ông mở thư ra, Tống Trinh cũng ghé đầu vào xem. Nét chữ của Khanh Vân vẫn thanh tú như trước, nhưng từng nét bút lại mạnh mẽ, dứt khoát, ẩn chứa một sự lo lắng và khẩn trương tột độ.
Nội dung lá thư khiến cả hai cha con sững sờ. “Giấc mơ”? Mai phục ở đèo Linh Châu? Cha con gặp nạn?
“Nha đầu này đang nói hồ đồ gì vậy?” Tống Trinh là người phản ứng đầu tiên, giọng đầy hoài nghi. “Chắc lại nghe được chuyện kể nào rồi lo lắng vớ vẩn. Đèo Linh Châu là con đường ngắn nhất về kinh, địa thế hiểm trở nhưng quân ta đi qua bao năm nay chưa từng gặp vấn đề gì.”
Tống Võ không nói gì, ông đọc đi đọc lại lá thư. Ánh mắt ông dừng lại ở vết mực đặc biệt dưới góc thư. Đó là loại mực được pha chế theo công thức riêng của Tống gia, chỉ những người thân cận nhất mới biết, dùng để truyền những thông tin tuyệt mật. Con gái ông dùng đến nó, chứng tỏ chuyện này không hề đơn giản. Hơn nữa, những lời lẽ trong thư không giống như lời của một đứa trẻ đang hoảng sợ, mà giống như một lời cảnh báo đanh thép.
Ông nhớ lại những lá thư trước đó của con gái. Từ sau vụ ngã ngựa, cách hành văn và suy nghĩ của con bé dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, một vị phó tướng thân hình cao lớn, gương mặt chất phác bước vào. “Tướng quân, Thiếu tướng quân, mạt tướng là Hứa Kính. Mạt tướng vừa đi trước dò đường, nghe nói phía trước đường quan đạo có một đoạn bị sạt lở do mưa lớn mấy ngày nay, đi lại khá khó khăn. Hay là chúng ta đi đường tắt qua đèo Linh Châu, có thể tiết kiệm được ít nhất một ngày đường.”
Câu nói của Hứa phó tướng như một tiếng sét đánh vào giữa sự hoài nghi của hai cha con. Tống Võ và Tống Trinh đồng thời ngẩng đầu, nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
Sự trùng hợp này, thật sự quá đáng sợ.
Tống Võ nén lại sự chấn động trong lòng, ông gấp lá thư lại, cất vào trong tay áo. Gương mặt ông vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. “Hứa phó tướng vất vả rồi. Nhưng an toàn là trên hết. Cứ đi theo đường quan đạo, chậm một chút cũng không sao. An nguy của binh lính quan trọng hơn.”
Hứa phó tướng có chút ngạc nhiên trước quyết định của Tống Võ, nhưng vẫn tuân lệnh: “Vâng, mạt tướng tuân lệnh!” Nói rồi, ông ta lui ra ngoài.
Khi trong lều chỉ còn lại hai cha con, Tống Trinh mới không kiềm được mà lên tiếng, giọng có chút run rẩy: “Cha, chuyện này… lẽ nào lời Khanh Vân nói là thật?”
“Ta không tin vào ma quỷ thần phật,” Tống Võ trầm giọng, ánh mắt sắc bén như dao, “nhưng ta tin vào con gái của ta. Và ta càng tin vào sự bất thường. Hứa Kính theo ta nhiều năm, là người cẩn trọng, chưa bao giờ đề xuất những chuyện mạo hiểm. Hôm nay lại đột nhiên khuyên chúng ta đi đường tắt, trùng hợp với lời cảnh báo của Khanh Vân. Chuyện này chắc chắn có vấn đề.”
Ông đứng dậy, đi qua đi lại trong lều, một luồng sát khí tỏa ra từ người vị tướng quân dày dạn kinh nghiệm. “Trinh nhi, con lập tức chọn ra hai mươi ảnh vệ tinh nhuệ nhất, cải trang thành thương nhân, đi trước đến đèo Linh Châu thám thính. Nhớ kỹ, không được để lộ tung tích. Dù có phát hiện điều gì, cũng không được manh động, lập tức quay về báo cáo.”
“Vâng, con đi ngay!” Tống Trinh nhận lệnh, trong lòng cũng dấy lên một sự căng thẳng tột độ.
Trong khi đó, tại chùa Tĩnh Tâm, cuộc sống của Ngu Âm Âm chẳng khác nào địa ngục. Ngôi chùa nằm ở một nơi hẻo lánh, điều kiện khắc khổ. Mỗi ngày ả ta phải dậy từ sáng sớm để làm công quả, ăn những món chay nhạt nhẽo, tối đến lại phải chép kinh Phật trong căn phòng lạnh lẽo. Làn da vốn mịn màng của ả trở nên thô ráp, đôi tay vốn chỉ quen cầm kỳ thi họa giờ đây chai sạn vì làm việc nặng.
Ả ta không cam tâm. Mỗi đêm, ả đều nghiến răng nguyền rủa Tống Khanh Vân. Ả cố gắng tìm cách liên lạc với Từ Dực, nhưng các ni cô ở đây canh phòng rất nghiêm ngặt. Ả bèn dùng số trang sức ít ỏi còn lại, cố gắng mua chuộc một tiểu ni cô trẻ tuổi, nhờ cô ta lén xuống núi gửi một bức thư cho Từ Dực, kể lể về nỗi khổ của mình và cầu xin hắn đến cứu.
Ả ta không biết rằng, mọi hành động của mình đều nằm trong sự giám sát của người mà Tống Khanh Vân đã cài vào chùa.
Hai ngày sau, đội ảnh vệ của Tống Trinh trở về. Gương mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng.
“Bẩm Tướng quân,” đội trưởng ảnh vệ quỳ xuống, “Đèo Linh Châu quả nhiên có mai phục! Khoảng hơn ba trăm người, tất cả đều là tử sĩ, võ công cao cường, trang bị vũ khí tinh nhuệ. Chúng đã đặt bẫy và thuốc nổ ở những đoạn đường hiểm yếu nhất. Nếu chúng ta đi qua, e là… toàn quân khó thoát.”
“Rầm!” Tống Võ đập mạnh tay xuống bàn, chiếc bàn gỗ chắc chắn nứt ra một đường dài. Gương mặt ông tím lại vì giận dữ. “Tốt! Tốt lắm! Có kẻ dám động đến Tống gia ta!”
Tống Trinh cũng không khỏi rùng mình. Ba trăm tử sĩ, còn có cả thuốc nổ. Đây rõ ràng là một cái bẫy chết người, không cho họ một con đường sống. Nếu không có lá thư của Khanh Vân, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“Cha, giờ chúng ta phải làm sao?”
“Tương kế tựu kế!” Tống Võ cười lạnh, nụ cười mang theo sát khí ngút trời. “Chúng đã dày công chuẩn bị một món quà lớn như vậy, chúng ta không nhận thì thật là thất lễ.”
Ông lập tức hạ lệnh, cho Hứa phó tướng dẫn một đội quân nhỏ đi trước làm mồi nhử, còn đại quân sẽ chia làm hai đường, bí mật bao vây đèo Linh Châu. Ông muốn xem, kẻ nào to gan dám giăng bẫy Tướng quân phủ.
Âm mưu ám sát thất bại thảm hại. Đám tử sĩ bị quân của Tống Võ bao vây tiêu diệt. Hứa phó tướng bị bắt sống, cuối cùng đã khai ra kẻ chủ mưu đứng sau là một phe cánh trong triều muốn trừ khử Tống gia.
Tống Võ không vội trở về kinh, ông dọn dẹp sạch sẽ chiến trường, thu thập đầy đủ chứng cứ rồi mới tiếp tục lên đường. Lá thư của Khanh Vân, không chỉ cứu mạng hai cha con ông, mà còn giúp ông nắm được một con át chủ bài quan trọng.
Một tuần sau, Tướng quân phủ cờ hoa rợp trời, người ra vào tấp nập. Tống Võ và Tống Trinh cuối cùng đã bình an trở về.
Khi Tống Khanh Vân chạy ra đón, nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc của cha và anh trai, nàng không kiềm được nước mắt. Kiếp trước, lần cuối cùng nàng thấy họ, là ở trên pháp trường.
“Cha! Anh!” Nàng lao vào vòng tay của Tống Võ.
Tống Võ ôm chặt lấy con gái, trong lòng tràn đầy sự biết ơn và yêu thương. Ông vỗ nhẹ lên lưng nàng, giọng nói khàn đi: “Con gái ngoan, con đã cứu cả nhà chúng ta.”
Tống Trinh cũng bước tới, xoa đầu nàng, ánh mắt vừa cưng chiều lại vừa có thêm vài phần kính nể. “Khanh Vân, lần này, thật sự cảm ơn muội.”
Cả gia đình đoàn tụ, không khí ấm áp lan tỏa. Tống Khanh Vân biết, từ giờ phút này, vị thế của nàng trong Tống gia đã hoàn toàn thay đổi. Nàng không còn là một tiểu thư chỉ biết dựa dẫm, mà đã trở thành một người có thể bảo vệ gia đình mình. Cuộc chiến thực sự, giờ mới chính thức bắt đầu.