Chương 9 : Chính Sảnh Đối Chất
Ba tiếng thở.
Đối với gã gác cổng đang run rẩy trên mặt đất, đó là khoảng thời gian dài tựa như cả một đời người. Lời nói của Thôi Thì Nguyện không hề có chút đùa cợt, và ánh kiếm lạnh lẽo trong tay Mặc Thâm chính là lời cảnh cáo rõ ràng nhất. Gã không dám chần chừ thêm một giây nào nữa.
“Mở… Mở cổng! Mau mở cổng lớn!” Gã gào lên với mấy tên gia đinh khác đang chết trân vì sợ hãi.
Tiếng then cài nặng nề được kéo ra, cánh cổng chính bằng gỗ lim, vốn chỉ mở để đón những vị khách quyền quý nhất, giờ đây đang từ từ hé mở trước uy quyền của vị đích tiểu thư mà họ từng khinh miệt. Tiếng cọt kẹt của trục cửa vang lên khô khốc, như tiếng rên rỉ của một gia tộc đang trên đà mục nát từ bên trong.
Cánh cổng mở toang, để lộ con đường đá xanh rêu dẫn thẳng vào chính sảnh. Thôi Thì Nguyện không thèm liếc nhìn gã gác cổng đang quỳ mọp dưới đất, cô hiên ngang cất bước, tà váy đỏ thẫm lướt trên nền đá, kiêu sa và rực rỡ như một đóa mạn đà la nở trong địa ngục.
Đoàn người của cô nối gót theo sau, hơn hai mươi gia đinh và hai thị vệ mang theo sát khí của Tĩnh Quốc công phủ, mỗi bước chân đều vững chãi, uy nghiêm. Khí thế này khiến cho đám nha hoàn, gia nhân của Lâm An Hầu phủ đang tò mò chạy ra xem đều phải hoảng sợ dạt sang hai bên, cúi đầu không dám thở mạnh.
Ánh mắt họ nhìn cô không còn là sự khinh thường, mà là sự kinh ngạc, sợ hãi, và cả một chút ghen tị không thể che giấu. Họ không hiểu, tại sao chỉ sau ba ngày xuất giá, vị đích tiểu thư nhu nhược, dễ bắt nạt ngày nào lại có thể thay đổi một cách kinh người như vậy? Thân phận Thế tử phi, lẽ nào lại có sức mạnh lớn đến thế?
Thì Nguyện mặc kệ những ánh mắt đó. Cô đi thẳng đến chính sảnh, nơi mà kiếp trước cô chỉ có thể đứng ở một góc khuất, lặng lẽ nhìn cha mình cùng Vương di nương và Tống Noãn Tình cười nói vui vẻ.
Hôm nay, cô sẽ là chủ nhân của nơi này.
Đúng như dự đoán, Tống Trọng và Vương di nương đã ngồi sẵn ở đó. Tin tức từ cổng chính đã sớm được báo vào. Tống Trọng, Lâm An Hầu đương triều, ngồi trên ghế chủ vị, gương mặt sa sầm, đôi mày nhíu chặt. Bên cạnh ông ta, Vương di nương mặc một bộ váy lụa màu hồng đào, cố gắng tỏ ra vẻ đoan trang, hiền thục, nhưng sự đắc ý và khinh miệt trong đôi mắt hồ ly của ả lại không thể che giấu được.
“Nghịch nữ! Ngươi còn biết đường trở về sao?” Tống Trọng đập bàn, cất giọng đầy uy quyền, “Vừa mới xuất giá đã gây náo loạn ở cổng chính, làm náo động cả Hầu phủ, quy củ của Tĩnh Quốc công phủ dạy ngươi như vậy sao?”
Ông ta muốn ra đòn phủ đầu, dùng thân phận trưởng bối để áp chế cô.
Nhưng Thôi Thì Nguyện của kiếp này, nào còn là cô gái nhỏ mặc cho người ta bắt nạt?
Cô không hành lễ, cũng không đáp lời, chỉ ra hiệu cho Phụng Họa. Phụng Họa lập tức bước lên, đặt chiếc hộp gấm tinh xảo lên chiếc bàn gỗ lim ở giữa sảnh.
“Đây là…” Vương di nương cau mày, tỏ vẻ khó hiểu.
“Món quà gặp mặt mà con dâu mới nên có, con gái đặc biệt chuẩn bị cho Vương di nương.” Thì Nguyện mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng lại khiến người ta lạnh gáy. “Di nương không mở ra xem thử sao? Chắc chắn người sẽ rất thích.”
Vương di nương bán tín bán nghi, liếc nhìn Tống Trọng. Thấy ông ta không phản đối, ả mới ra hiệu cho nha hoàn thân cận mở hộp.
Nha hoàn vừa mở nắp hộp, sắc mặt lập tức trắng bệch. Vương di nương tò mò nhìn vào, và rồi, nụ cười trên mặt ả cứng đờ.
Bên trong không phải là trân châu bảo ngọc, mà là một chồng sổ sách dày cộp. Quyển sổ trên cùng đang mở ra, những con số chi thu và những con dấu đỏ chói lọi đập thẳng vào mắt ả. Đó là những bằng chứng không thể chối cãi về việc ả đã cấu kết với quản gia, bòn rút tài sản của Hầu phủ trong suốt nhiều năm qua.
“Cái… cái này…” Ả lắp bắp, không nói nên lời.
“Di nương quản gia vất vả, có lẽ đã tính toán nhầm lẫn một vài khoản,” Thì Nguyện vẫn giữ nụ cười, “Con gái ở Tĩnh Quốc công phủ học được chút ít về việc quản lý sổ sách, tiện tay giúp di nương kiểm tra lại. Không cần cảm ơn đâu ạ.”
Tống Trọng thấy sắc mặt Vương di nương bất thường, cũng nghiêng người nhìn vào. Khi thấy rõ những con số và các khoản chi mờ ám, cơn giận của ông ta bùng lên. Ông ta có thể sủng ái Vương di nương, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận việc bị một người đàn bà qua mặt, biến mình thành một thằng ngốc.
“Vương thị! Đây là sao?!” Ông ta gầm lên.
“Hầu gia… thiếp… thiếp bị oan! Chắc chắn là ả tiện nhân này ngụy tạo chứng cứ để hãm hại thiếp!” Vương di nương hoảng loạn, vội vàng quỳ xuống, ôm lấy chân Tống Trọng khóc lóc.
Thì Nguyện không để cho họ có cơ hội diễn kịch. Cô lại ra hiệu cho Thị Cầm.
Thị Cầm bước lên, lạnh lùng đặt quyển sổ bọc gấm lên bàn, ngay cạnh chiếc hộp sổ sách tham ô.
“Lâm An Hầu, Vương di nương, ba ngày lại mặt, con gái trở về đây không phải để tranh cãi đúng sai với các người.” Giọng Thì Nguyện trở nên lạnh lẽo, “Con về đây, là để lấy lại những thứ vốn thuộc về mẹ con, và của con.”
Cô hất cằm về phía quyển sổ: “Đây là danh sách hồi môn của mẹ ta, Thanh Hà Thôi thị đích nữ Thôi Phượng Ngô, khi bà gả vào Lâm An Hầu phủ. Mười dặm hồng trang, không thiếu một món. Theo luật lệ, của hồi môn của mẹ sẽ do con gái thừa kế. Bây giờ, mời Vương di nương, trả lại toàn bộ cho ta.”
Vương di nương sững người, sau đó lập tức la lối: “Ngươi nói bậy! Của hồi môn của tỷ tỷ đã sớm theo ngươi về Thanh Hà từ mười mấy năm trước rồi, làm gì còn ở Hầu phủ nữa!”
“Đúng vậy!” Tống Trọng cũng hùa theo, “Năm đó ngoại tổ phụ của ngươi đến, đã mang đi hết rồi. Ngươi đừng có ở đây ngậm máu phun người!”
Họ đã chuẩn bị sẵn lời lẽ để chối cãi.
“Ồ? Vậy sao?” Thì Nguyện cười khẩy, “Vậy thì thật kỳ lạ. Tháng trước, Vương di nương vừa mới cầm một chiếc trâm ngọc phượng hoàng trong bộ trang sức của mẹ ta, đến tiệm cầm đồ lớn nhất kinh thành là Vạn Bảo Lâu để cầm cố lấy năm ngàn lượng bạc. Không biết món đồ đã được ‘mang về Thanh Hà’ từ mười mấy năm trước, sao lại có thể xuất hiện trong tay di nương nhỉ?”
Vương di nương chết sững. Vụ cầm đồ đó ả làm vô cùng kín đáo, sao… sao Thì Nguyện lại có thể biết được?
Thì Nguyện không cho ả thời gian để suy nghĩ. Cô vỗ tay hai cái.
Cửa chính sảnh, một bà lão tóc hoa râm, mặc y phục mộc mạc nhưng sạch sẽ, được hai nha hoàn của Thì Nguyện dìu vào.
“Lý ma ma!” Vương di nương và Tống Trọng đồng thanh kêu lên kinh ngạc.
Lý ma ma là ma ma thân cận nhất của Thôi Phượng Ngô, sau khi chủ tử qua đời, bà đã bị Vương di nương tìm cớ đuổi về quê. Mọi người đều nghĩ bà đã chết già ở một xó xỉnh nào đó rồi.
Lý ma ma không nhìn hai người họ, bà đi thẳng đến trước mặt Thì Nguyện, quỳ xuống, nước mắt lưng tròng: “Tiểu thư, cuối cùng lão nô cũng đợi được đến ngày này!”
“Ma ma, đứng lên đi.” Thì Nguyện đích thân đỡ bà dậy. “Hôm nay, ma ma hãy nói cho mọi người biết, của hồi môn của mẹ ta, rốt cuộc đang ở đâu.”
Lý ma ma quay người lại, đối mặt với Tống Trọng và Vương di nương, ánh mắt tràn đầy căm phẫn: “Hầu gia, Vương di nương! Hai người còn nhớ lão nô sao? Năm đó, sau khi phu nhân qua đời, hai người đã đuổi lão nô đi, chiếm lấy chìa khóa kho riêng của phu nhân. Toàn bộ của hồi môn của phu nhân, không thiếu một món, đều bị hai người chiếm đoạt! Lão nô tuy bị đuổi đi, nhưng vẫn luôn âm thầm theo dõi. Mười mấy năm qua, Vương di nương đã bán đi bao nhiêu món, đổi lấy bao nhiêu tiền để tiêu xài phung phí, để mua chuộc lòng người, lão nô đều ghi lại không sót một khoản nào!”
Nói rồi, bà lấy từ trong tay áo ra một quyển sổ đã ố vàng, run rẩy dâng lên.
Đó chính là át chủ bài cuối cùng của Thì Nguyện.
Tống Trọng và Vương di nương nhìn quyển sổ, mặt không còn một giọt máu. Mọi lời chối cãi, mọi sự lấp liếm, giờ đây đều trở nên vô nghĩa.
Thì Nguyện bước lên phía trước, giọng nói lạnh như băng, vang vọng khắp chính sảnh.
“Lâm An Hầu, Vương di nương, nhân chứng, vật chứng đều đã có đủ. Ta cho hai người ba ngày. Ba ngày sau, nếu toàn bộ của hồi môn của mẹ ta, cộng thêm tất cả những gì các người đã bán đi quy ra thành bạc, không xuất hiện ở Tĩnh Quốc công phủ, vậy thì những quyển sổ này, sẽ không chỉ xuất hiện ở đây, mà còn xuất hiện trên bàn của Hình bộ Thượng thư, và cả trên long án của Hoàng thượng.”