Chương 1: Bán Tỷ Tỷ Vào Lầu Xanh

Nhưng em gái còn chưa kịp chờ đến ngày Thái tử tuyển phi, thiên hạ Đại Ngụy đã thay đổi. Yêu quái hoành hành, người ăn thịt người.

Yêu hậu thao túng triều chính, biến lão hoàng đế thành người lợn. Còn Thái tử, người được Thần Sư dự đoán là chân mệnh thiên tử của em gái, cũng bặt vô âm tín.

Cha mẹ lên kế hoạch cả nhà cùng đi về phương Bắc, đến vùng đất được Thần Sư tiên tri, nhưng chưa kịp khởi hành đã bị loạn dân cướp bóc. Cả hai đều không sống sót.

Trước khi chết, họ gọi tôi, em gái và nhũ mẫu Từ thẩm tới dặn dò chuyện hậu sự.

Cha mẹ nắm chặt tay em gái không buông, khóc đến ho ra máu, cảnh tượng sinh ly tử biệt của một gia đình ba người.

Tôi như một người xa lạ.

“Từ thẩm, sau này Yến Thanh Thanh chính là gia chủ của nhà họ Yến, bất kể thế nào thím cũng phải bảo vệ con bé an toàn. Lời của Thần Sư chưa bao giờ là giả. Thái tử Đại Ngụy là chân long, chắc chắn có cao nhân che chở.

“Cho nên, cậu ấy nhất định còn sống và tương lai sẽ rất sáng lạn. Thanh Thanh có số làm mẫu nghi thiên hạ, là hi vọng của nhà họ Yến. Còn nó…”

Cha tôi liếc xéo tôi một cái trước khi chết, lười biếng đến mức không thèm gọi tên tôi.

“Nếu các con không cầm cự được, bán chị đi có thể đổi lấy ít lương thực, chỉ cần bảo vệ em gái là được…”

Yến Thanh Thanh giả vờ nặn ra vài giọt nước mắt.

“Cha, mẹ, Yến Thanh Linh là chị gái ruột của con. Con nhất định sẽ bán chị ấy vào lầu xanh tốt nhất để chị ấy hưởng phúc.”

Cha mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng, chết rồi.

Ban đầu tôi muốn mua cho hai người họ một cỗ quan tài để chôn, nhưng em gái giữ chặt túi tiền không cho.

Nàng gọi hai tên loạn dân, cõng thi thể cha mẹ tôi vứt ở bãi tha ma.

“Tiền không thể tiêu lung tung. Ta mua son phấn cần tiền, may quần áo mới cũng cần tiền, nhất định phải thật xinh đẹp để chờ Thái tử xuất hiện. Cho nên, ăn ở không thể tệ, nha hoàn hầu hạ cũng phải có. Ta là người có số làm mẫu nghi thiên hạ, không thể mất thể diện.”

Tôi thì vô cảm, còn Từ thẩm đứng bên cạnh mặt mày tái mét vì sợ.

Nơi chúng tôi cần đến là núi Bắc Mặc, một vùng đất cằn cỗi ở biên cương. Đường đi đã khó khăn, lại còn phải hầu hạ vị tiểu thư này, nghĩ thôi đã thấy đau đầu.

“Nhị tiểu thư, e là chúng ta sẽ phải sống cuộc sống khổ cực một thời gian. Không có nhiều tiền như vậy đâu ạ!”

Từ thẩm định khuyên, em gái đã tát một cái.

“Gan to bằng trời! Thần Sư còn nói mười tám tuổi ta sẽ làm mẫu nghi thiên hạ. Thím thấy Hoàng hậu nào sống khổ chưa? Một năm, ta chỉ cần chờ thêm một năm!”

Nàng ta cất túi tiền đi, ánh mắt trêu ngươi rơi trên người tôi.

“Ngoại hình của chị gái vẫn có thể bán được kha khá tiền đấy.”

Tôi kinh hãi thất sắc.

“Yến Thanh Thanh, ta là chị gái của muội!”

Tôi nghĩ trước mặt cha mẹ, nàng chỉ nói đùa, giống như mọi khi bắt nạt tôi. Không ngờ nàng đã sớm lên kế hoạch từ trước.

Từ thẩm không dám nói gì, khó xử nhìn tôi.

“Đại tiểu thư, chuyện này…”

Từ nhỏ tôi đã được Từ thẩm chăm sóc rất tốt. Khi cả nhà ghét bỏ tôi, chỉ có bà ấy không quên tôi.

“Chị gái, đừng giả vờ nữa. Chẳng phải chị luôn thích đàn ông sao? Lầu xanh mới là nơi chị thuộc về chứ?”

Tôi nghĩ, đi theo tai họa này tôi chỉ chết nhanh hơn.

Thời buổi này, nguy hiểm ở khắp nơi. Thần Sư nói tôi sẽ chết dưới vạn mũi tên, trốn vào lầu xanh có lẽ là một lối thoát không tồi.

Tôi chỉ muốn sống.

Tôi vẫn tin vào lời của Thần Toán Tử:

“Gặp được ‘Xà Quân’ hoặc có một tia hi vọng sống.”

Nhưng ‘Xà Quân’ của tôi, rốt cuộc huynh đang ở đâu?

Tôi nhìn vào ấn ký vận mệnh trên cổ tay, dường như đã mờ nhạt đi rất nhiều.

 


Quảng Cáo 1111

Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111


Liên hệ