Chương 1 : Cuộc gọi từ người lạ

“Alo, xin hỏi có phải cô Hằng Nguyệt không?”

Đã hơn 9 giờ sáng, Hằng Nguyệt nhận một cuộc gọi từ thành phố Nam Hà, tỉnh Tô An. Giọng ở đầu dây bên kia là một người đàn ông trung niên, nói tiếng phổ thông không chuẩn, phát âm nặng tiếng địa phương, kéo dài chữ “alo”.

Đêm qua Hằng Nguyệt vừa chợp mắt khi trời tờ mờ sáng, ngủ chưa được bốn tiếng thì bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc. Đầu óc cô nặng trĩu, tim đập thình thịch như có tiếng trống gõ trong lồng ngực. Cả người vô cùng khó chịu.

Căn phòng lạnh ngắt, điều hòa chạy phát ra tiếng động khe khẽ. Hằng Nguyệt cuộn tròn trên giường, mí mắt dính chặt vào nhau. Cô cầm điện thoại, trả lời vài chữ mơ hồ: “Ừm… tôi đây.”

Giọng nói khàn đặc, vô cùng mệt mỏi.

Nghe được tiếng cô trả lời, đầu dây bên kia trở nên rất phấn khích: “Ôi! Hay quá! May quá! Cuối cùng cũng liên lạc được với cô rồi! Cô Hằng Nguyệt, tôi là trưởng thôn An Ninh, thành phố Nam Hà. Tôi liên lạc với cô để bàn bạc về chuyện của em trai cô, Lâm Hằng.”

“Em trai?” Cô có em trai lúc nào?

Hằng Nguyệt nhíu mày, mở hờ mắt, lướt nhìn màn hình điện thoại chói lóa. Cô thấy dòng chữ “Tô An – Nam Hà” và lập tức trả lời: “Xin lỗi, anh nhầm số rồi.”

Dứt lời, cô cúp máy mà không đợi đối phương trả lời.

Hằng Nguyệt sống ở Bắc Châu nên khi thấy số máy ở tỉnh khác, cô cho rằng đây là một cuộc gọi lừa đảo vụng về. Để không bị làm phiền nữa, cô bật chế độ Không làm phiền, úp điện thoại xuống và nhắm mắt lại.

Thế nhưng, nằm gần một tiếng đồng hồ, Hằng Nguyệt vẫn không tài nào ngủ lại được. Cơn đau ở thái dương ngày càng dữ dội.

Cô vốn đã bị chứng mất ngủ hành hạ từ lâu.

Hằng Nguyệt đành chịu thua, mở mắt ra và với lấy điện thoại. Màn hình hiện lên hai cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn đa phương tiện.

Hai cuộc gọi nhỡ kia đúng là từ số máy lừa đảo lúc nãy. Vài tin nhắn chưa mở cũng từ cùng một số, thật bất ngờ, thời đại công nghệ hiện đại mà vẫn còn người dùng tin nhắn đa phương tiện.

Mấy kẻ lừa đảo bây giờ kiên trì đến vậy sao?

Hằng Nguyệt linh cảm có điều gì đó không ổn.

Cô mở tin nhắn. Đập vào mắt cô là một tấm ảnh thẻ tiêu chuẩn, gần như chiếm hết màn hình điện thoại. Trong ảnh là một thiếu niên khôi ngô, nhìn chừng 15, 16 tuổi.

Ảnh thẻ được chụp bằng điện thoại nên có phần mờ và nhòe nhưng Hằng Nguyệt vẫn có thể nhìn rõ dung mạo của thiếu niên.

Gương mặt gầy gò, đôi mắt đen láy, mũi cao, môi mỏng. Các đường nét trên gương mặt vô cùng hài hòa. Cậu không thể hiện chút biểu cảm nào, chỉ nhìn thẳng vào ống kính.

Đây chỉ là một thiếu niên có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng lại khiến Hằng Nguyệt đứng hình gần nửa phút.

Bởi vì gương mặt trong ảnh có đến 3 phần giống với người cha dượng đã khuất của cô.

Giống như… một cặp cha con.

Hằng Nguyệt thất thần nhìn vào bức ảnh. Cô ngồi bật dậy, bật đèn ngủ và bắt đầu đọc hai tin nhắn còn lại, mỗi tin dài hơn cả trăm chữ.

Tin nhắn nói rằng cậu thiếu niên trong ảnh tên là Lâm Hằng. Cậu đang học cấp 3 ở Nam Hà. Ông bà nội cậu đã lần lượt qua đời nên cậu không còn người giám hộ.

Trưởng thôn gửi tin nhắn cho Hằng Nguyệt, nói rằng Lâm Hằng bơ vơ không nơi nương tựa, cũng không có thu nhập. Để cậu có thể tiếp tục học và tham gia kỳ thi đại học, ông đã giúp cậu làm đơn xin trợ cấp của nhà nước.

Nhưng nửa tháng sau, đơn xin trợ cấp không được duyệt. Sau khi kiểm tra lại, ông mới phát hiện ra, trên giấy tờ, Lâm Hằng còn có vài người thân khác, gồm cha, mẹ kế và chị gái kế.

Trong số đó, chỉ có Hằng Nguyệt là người duy nhất có thể liên lạc được.

Đơn xin trợ cấp của Lâm Hằng khai là gia đình đơn thân, không đúng với sự thật. Theo quy định, đơn không được duyệt và cậu không thể tiếp tục đi học.

Đó chưa phải là vấn đề chính. Vấn đề lớn hơn là Lâm Hằng mới 17 tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên. Pháp luật yêu cầu trẻ vị thành niên chưa đủ tuổi phải sống cùng người giám hộ, nếu không sẽ bị đưa vào trại quản lý trẻ vị thành niên để bảo vệ.

Nơi đó thực ra cũng chẳng khác gì trại trẻ mồ côi.

Trưởng thôn nói chuyện rất chân thành và khẩn thiết. Ông không yêu cầu cô Hằng Nguyệt, người chị chưa từng gặp mặt, phải chịu trách nhiệm chăm sóc Lâm Hằng mà chỉ xin cô giúp liên lạc với cha cậu.

Rõ ràng, ông chưa biết rằng cha của Lâm Hằng, Lâm Thanh Nam, đã qua đời nửa tháng trước.

Hằng Nguyệt đọc từng chữ, đặt điện thoại xuống và thẫn thờ nhìn vào khoảng không một lúc. Sau đó, cô bước xuống giường, mở két sắt và lấy ra sổ hộ khẩu.

Mẹ cô và Lâm Thanh Nam kết hôn 12 năm trước. Hằng Nguyệt chưa từng nghe nói Lâm Thanh Nam có con trai. Mẹ cô cũng chưa từng nhắc đến.

Cả hai người lần lượt qua đời cách đây nửa năm và nửa tháng. Hằng Nguyệt vẫn chưa xử lý xong hậu sự và làm giấy chứng tử. Giờ đây, mở sổ hộ khẩu ra, cô mới thấy bên trong ghi rõ gia đình có 4 người.

Sau 3 trang hộ khẩu, phía sau là một lớp giấy bảo vệ trong suốt. Hằng Nguyệt cẩn thận lật từng trang và nhận ra có một tờ giấy mỏng gập đôi được kẹp vào một lớp giấy bảo vệ không mấy nổi bật.

Hằng Nguyệt rút tờ giấy ra, đó chính là trang hộ khẩu của Lâm Hằng. Địa chỉ nơi ở cũng khớp với thông tin mà trưởng thôn đã đề cập.

Hằng Nguyệt không biết vì sao mẹ cô và Lâm Thanh Nam lại giấu trang hộ khẩu của Lâm Hằng. Hai người đã qua đời, cô không tìm được ai để hỏi.

Tuy nhiên, đột nhiên biết mình có một người em trai trên giấy tờ, vẻ mặt Hằng Nguyệt vẫn bình thản. Cô không hề vui mừng hay giận dữ vì bị che giấu hơn 10 năm.

Cô mở trang hộ khẩu của Lâm Hằng ra, đặt lại vào lớp giấy bảo vệ. Hằng Nguyệt khẽ thở dài, cảm thấy chuyện này thật hoang đường nhưng lại có một trách nhiệm không thể chối bỏ.

Cô nhìn ảnh Lâm Hằng trên điện thoại, gõ nhẹ ngón tay lên màn hình, phát ra tiếng “tách, tách”, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Khóe mắt cô cụp xuống. Trên màn hình điện thoại, khuôn mặt non nớt của thiếu niên hiện rõ. Khoảng 5 phút sau, Hằng Nguyệt nhấn gọi lại.

Bắc Châu và Nam Hà cách nhau hơn 2000 km. Ngày hôm sau, Hằng Nguyệt bay đến Nam Hà, sau khi ra khỏi sân bay, cô bắt taxi đến thôn An Ninh.

Trưởng thôn liên lạc với Hằng Nguyệt tên là Lý, một người đàn ông trung niên hiền lành. Gặp nhau tại văn phòng thôn, họ chào hỏi xã giao vài câu rồi cùng nhau đi đến nhà Lâm Hằng, với mong muốn giải quyết mọi việc nhanh nhất có thể.

Đến nhà Lâm Hằng phải đi qua một đoạn đường đất nhỏ, xe ô tô không vào được nên cả hai phải đi bộ.

Thời tiết gần 30 độ, Hằng Nguyệt cầm ô che nắng, cảm thấy lớp trang điểm trên mặt sắp chảy hết. Cô không ngờ thời tiết Nam Hà lại khắc nghiệt đến vậy.

Từ lúc gặp được Hằng Nguyệt, trưởng thôn luôn tỏ ra vui vẻ nhưng cũng có chút lo lắng. Ông cầm theo một chiếc bình giữ nhiệt lớn màu xanh quân đội, đi dưới trời nắng chang chang và không ngừng kể chuyện, hết lời khen ngợi Lâm Hằng. Hình như ông rất sợ Hằng Nguyệt sẽ thay đổi quyết định bất ngờ.

Dù sao, việc Hằng Nguyệt đến và nói muốn đưa Lâm Hằng về Bắc Châu sống không phải là chuyện nhỏ.

“Lâm Hằng là đứa trẻ ngoan, rất hiếu thảo. Mấy năm nay ông bà nội nó sức khỏe không tốt, đều do một tay nó chăm sóc. Mặc dù ông bà sức yếu, bệnh tật nhưng có Lâm Hằng ở bên nên cũng ra đi thanh thản, chỉ tội cho Lâm Hằng một mình bơ vơ. Không ngờ cha nó cũng bỏ nó mà đi. Dù gì cũng là người thân, haizzz…”




LIÊN HỆ ADMIN