Chương 1 : Điềm Báo Từ Cơn Ác Mộng

Cơn ác mộng lại ập đến, dai dẳng và chân thực như một lời nguyền.

Trong bóng tối đặc quánh của giấc mơ, Từ Nghiên thấy mình đang đứng giữa một thế giới chết chóc, nơi bầu trời không còn màu xanh mà chỉ là một màu xám xịt vô tận. Bông tuyết đầu tiên rơi xuống, không trắng muốt tinh khôi mà mang theo một vẻ lạnh lẽo đến rợn người. Nó không tan, chỉ lặng lẽ chồng chất lên vạn vật. Tuyết rơi không ngừng, ngày này qua ngày khác, chôn vùi những tòa nhà chọc trời, những thành phố quen thuộc, biến thế giới thành một nấm mồ trắng xóa khổng lồ. Cái lạnh len lỏi vào từng tế bào, đóng băng cả hy vọng. Sau tuyết là cái nóng thiêu đốt, là những trận động đất xé toạc mặt đất, là những cơn sóng thần nuốt chửng tất cả. Cô thấy mình chạy, chạy mãi trong vô vọng, đói khát, tuyệt vọng, và cuối cùng gục ngã trong cái lạnh thấu xương của một đêm đông vĩnh cửu.

Từ Nghiên bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả chiếc gối lụa cao cấp. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực như muốn vỡ tung. Căn phòng tổng thống xa hoa của khách sạn năm sao ở Cảng Thành vẫn tĩnh lặng, ánh đèn đêm từ bên ngoài hắt vào, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo trên tấm thảm Ba Tư đắt tiền. Mọi thứ vẫn yên bình, nhưng cảm giác chết chóc trong giấc mơ vẫn còn đeo bám, chân thực đến mức cô có thể cảm nhận được hơi lạnh đang phả vào gáy.

Đã một tháng rồi. Đúng một tháng kể từ khi cơn ác mộng đầu tiên xuất hiện. Ban đầu, cô chỉ nghĩ đó là do áp lực từ việc đối phó với người cha Từ Thế Thành và người mẹ kế cùng đứa con trai riêng của bà ta trong cuộc chiến tranh giành tài sản của mẹ cô để lại. Nhưng những giấc mơ lặp đi lặp lại với cùng một kịch bản, cùng một trình tự thảm họa, ngày càng chi tiết và rõ ràng hơn. Nó không giống một giấc mơ, nó giống như một ký ức, một đoạn phim tua chậm về ngày tận thế.

Bàn tay cô run rẩy đưa lên nắm chặt viên ngọc châu màu xanh biếc đang đeo trên cổ. Đây là di vật duy nhất mẹ để lại cho cô, một viên ngọc không hoàn hảo với một vết “nấm” đen nhỏ ở chính giữa. Người trong nghề gọi đây là ngọc có tì vết, giá trị không cao. Nhưng với Từ Nghiên, nó là vô giá. Mẹ cô từng nói, đây là vật gia truyền từ đời bà ngoại, là báu vật hộ mệnh của gia đình.

Trong giấc mơ cuối cùng, khi cô sắp chết vì đói và lạnh, chính viên ngọc này đã phát ra một luồng sáng ấm áp, bảo vệ chút hơi tàn cuối cùng của cô. Liệu có phải nó đang cố cảnh báo cô điều gì đó?

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu cô như một tia sét. Điên rồ, nhưng không phải là không có khả năng. Thế giới này vốn đã ẩn chứa quá nhiều điều khoa học không thể giải thích.

Từ Nghiên bước xuống giường, đôi chân trần lướt trên sàn đá cẩm thạch mát lạnh. Cô đi đến quầy bar mini, rót một ly nước lọc. Uống cạn một hơi, cô cảm thấy bình tĩnh lại đôi chút. Ánh mắt cô kiên định nhìn vào viên ngọc châu trong lòng bàn tay. Đã đến lúc phải thử. Dù kết quả có ra sao, cô cũng không muốn sống trong sự sợ hãi và nghi ngờ này thêm một giây phút nào nữa. Cô thà tin là thật để chuẩn bị, còn hơn là phớt lờ rồi chết trong hối hận.

Cô tìm trong túi xách một con dao gọt hoa quả nhỏ nhưng sắc bén. Không một chút do dự, cô rạch một đường nhẹ lên đầu ngón tay trỏ. Một giọt máu đỏ thẫm rỉ ra, nhanh chóng tụ lại thành một hạt tròn căng mọng. Từ Nghiên hít một hơi thật sâu, nhỏ giọt máu lên vết “nấm” đen trên viên ngọc.

Một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra ngay trước mắt cô. Giọt máu không hề chảy đi, mà như bị một lực hút vô hình kéo vào bên trong, thấm vào viên ngọc với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Vết “nấm” đen dường như sâu hơn, và toàn bộ viên ngọc bỗng lóe lên một luồng sáng trắng dịu nhẹ rồi vụt tắt.

Ngay sau đó, một cảm giác kết nối kỳ diệu xuất hiện trong tâm trí Từ Nghiên. Dường như có một sợi dây vô hình nối ý thức của cô với một nơi nào đó xa lạ. Cô nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận, và rồi, một không gian hoàn toàn khác hiện ra trong đầu cô.

Đó là một vùng không gian hỗn độn, xám xịt như buổi bình minh chưa hé rạng. Mọi thứ đều mông lung, không rõ hình thù. Ở chính giữa không gian, có một mảnh đất đen nhỏ, chỉ rộng chừng vài mét vuông. Trên mảnh đất ấy, một mầm cây xanh non mềm yếu đang vươn mình, như thể đó là sinh mệnh duy nhất tồn tại ở nơi đây.

Từ Nghiên cảm thấy choáng ngợp. Không gian riêng? Giống như trong những tiểu thuyết mạng cô từng đọc?

Cô mở mắt, sự hoang đường của thực tại khiến cô phải mất vài giây để định thần. Để chắc chắn, cô cần phải thử nghiệm thêm. Cô quay lại quầy bar, lấy một ly nước nóng vừa đun sôi và một hộp kem dâu Häagen-Dazs từ tủ lạnh. Bằng một ý nghĩ, cô “đặt” cả hai thứ vào không gian. Chúng lơ lửng giữa vùng không gian xám xịt, bên cạnh mảnh đất đen.

Cô ngồi xuống ghế sofa, bấm giờ trên điện thoại. Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi giây đều dài như một thế kỷ. Một tiếng, rồi hai tiếng đồng hồ trôi qua. Từ Nghiên hít một hơi thật sâu, dùng ý nghĩ “lấy” hai vật kia ra.

Ly nước vẫn còn bốc hơi nóng hổi, chạm vào bỏng rát. Hộp kem vẫn còn lạnh toát, không một dấu hiệu tan chảy.

Thời gian… tĩnh lặng!

Trong không gian này, thời gian hoàn toàn ngừng lại.

Từ Nghiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, một sự quyết tâm lạnh lùng dâng lên trong lòng. Giấc mơ là thật. Tất cả những thảm họa kinh hoàng đó đều sẽ xảy ra.

Viên ngọc này không phải là điềm báo, nó là chiếc phao cứu sinh của cô. Một nhà kho vĩnh cửu, một nơi trú ẩn an toàn nhất thế giới.

Kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu cô, rõ ràng và mạch lạc. Tích trữ! Phải tích trữ tất cả mọi thứ. Thức ăn, nước uống, thuốc men, vũ khí, nhiên liệu, quần áo, hạt giống… tất cả những gì có thể giúp cô sống sót qua chuỗi ngày tận thế sắp tới.

Để làm được điều đó, cô cần tiền. Rất, rất nhiều tiền.

Ánh mắt Từ Nghiên trở nên sắc bén. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố Cảng Thành về đêm vẫn rực rỡ ánh đèn, phồn hoa và náo nhiệt. Nhưng trong mắt cô, tất cả chỉ là một lâu đài cát sắp bị cơn sóng thần của định mệnh cuốn trôi.

Từ Thế Thành. Mẹ kế. Đứa em trai cùng cha khác mẹ. Công ty Hoa Thịnh. Tất cả những thứ đã và đang gây phiền phức cho cô, giờ đây đều trở thành bàn đạp cho kế hoạch sinh tồn của cô. Cô sẽ bán hết. Bán sạch. Cô sẽ cắt đứt hoàn toàn với quá khứ, với cái gia đình mục nát đó, để đổi lấy một cơ hội sống trong tương lai.

Từ Nghiên đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống dòng xe cộ hối hả bên dưới. Cơn ác mộng đã kết thúc, nhưng một cơn ác mộng khác, một cơn ác mộng của cả nhân loại, sắp bắt đầu. Và lần này, cô sẽ không còn là nạn nhân yếu đuối chạy trốn trong vô vọng nữa.

Cô sẽ là người chuẩn bị tốt nhất.




LIÊN HỆ ADMIN