Chương 1 : Giấc Mộng Hải Đường

Mùi rượu độc vẫn còn đăng đắng nơi cuống họng, lạnh lẽo và tuyệt vọng.

Tô Đường cảm nhận được sinh mệnh đang dần rời khỏi cơ thể mình. Bên ngoài, tiếng trống nhạc mừng tân đế đăng cơ vang lên rộn rã, như một bản nhạc tiễn đưa đầy mỉa mai cho kẻ từng là sủng phi quyền khuynh hậu cung. Nàng đã dốc hết tâm sức, dùng cả gia tộc Tô thị làm ván cờ, để đưa Tiêu Minh Khuyết, đứa con côi của tiên thái tử, lên được ngai vàng cửu ngũ.

Vậy mà thứ nàng nhận lại, không phải vinh quang tột đỉnh, mà là một chén rượu độc và chiếu thư tuẫn táng theo tiên đế. Nực cười thay, người ban cho nàng cái chết lại chính là kẻ nàng đã hy sinh tất cả để bảo vệ.

Máu tươi ứa ra từ khóe môi, một giọt đỏ thẫm rơi xuống mu bàn tay trắng nõn, tựa như một đóa hải đường vừa chớm nở trong tuyết trắng. Ý thức của Tô Đường chìm dần vào bóng tối vô tận.

Một luồng ánh sáng ấm áp len lỏi qua mí mắt, kéo Tô Đường ra khỏi cơn ác mộng dài. Nàng từ từ mở mắt, cảm giác đầu tiên không phải là cái lạnh lẽo của cái chết, mà là sự ấm áp của chăn gấm và hương thơm thoang thoảng của hoa lan trong không khí.

Nàng ngơ ngác nhìn quanh. Đây là căn phòng của nàng ở phủ Thừa Ân Công, nơi nàng đã sống mười bốn năm trời trước khi bước chân vào chiếc lồng son tráng lệ nhưng cũng đầy máu tanh của hoàng cung. Mọi thứ quen thuộc đến nao lòng, từ chiếc bình phong thêu chim én mùa xuân đến bộ ấm trà men ngọc đặt trên bàn.

Tô Đường từ từ đưa tay lên. Làn da mịn màng, căng tràn sức sống của một thiếu nữ, không có chút dấu vết nào của năm tháng cung cấm hao mòn. Và trên mu bàn tay, một vết bớt màu đỏ tươi hình hoa hải đường đang hiện hữu rõ ràng, sống động như giọt máu năm xưa.

Không phải mơ. Nàng đã thực sự sống lại.

Trời đất đã cho nàng một cơ hội làm lại từ đầu. Nàng đã trở về năm mười bốn tuổi, thời điểm mà mọi bi kịch vẫn chưa bắt đầu. Dì của nàng, Tô hoàng hậu, vẫn còn tại vị. Phủ Thừa Ân Công vẫn còn là gia tộc ngoại thích được người người ngưỡng vọng. Và nàng, vẫn chỉ là một tiểu thư khuê các vô lo vô nghĩ.

Nhưng nàng không còn vô lo nữa. Ký ức của một đời đau khổ đã khắc sâu vào tâm khảm. Nàng biết rõ, chỉ ba ngày nữa thôi, trong một buổi thỉnh an định kỳ, Nghi Quý nhân sẽ đột ngột đau bụng, ra máu, nghi là trúng độc. Mọi chứng cứ sẽ chĩa thẳng về phía Kính Nhân cung của Hoàng hậu. Tỳ nữ thân cận nhất của dì, Tô Lan, sẽ quỳ xuống thừa nhận chính Hoàng hậu đã sai khiến mình mưu hại hoàng tự.

Đó chính là khởi đầu cho sự sụp đổ của tất cả. Hoàng hậu bị phế, đày vào lãnh cung, uất ức mà chết. Phủ Thừa Ân Công bị tước bỏ tước vị, cha và các chú bị cách chức. Còn nàng, một năm sau đó, bị đưa vào cung, trở thành một quân cờ mới của gia tộc, một Tô Quý phi mới, để rồi lại đi vào vết xe đổ của sự phản bội.

Không, kiếp này sẽ không như vậy nữa. Tô Đường siết chặt nắm tay, vết bớt hải đường như nóng lên. Nàng sẽ không để bi kịch đó xảy ra.

“Đường nhi, con đã dậy chưa? Sắp đến giờ vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương rồi.”

Giọng nói dịu dàng của mẹ, Tô thiếu phu nhân, vọng vào từ bên ngoài. Tô Đường hít một hơi thật sâu, đè nén mọi cảm xúc đang cuộn trào, đáp lại bằng một giọng trong trẻo của thiếu nữ: “Thưa mẹ, con dậy rồi ạ.”

Ngồi trên chiếc kiệu nhỏ đi vào Tử Cấm Thành, Tô Đường vén rèm nhìn những bức tường cung cấm cao vút, uy nghiêm mà lạnh lẽo. Kiếp trước, nàng ghét nơi này. Kiếp này, nàng vẫn ghét, nhưng giờ đây nó không còn là nơi chôn vùi đời nàng, mà là một bàn cờ nàng phải chiến thắng.

Mẹ nàng dặn dò bên tai, vẫn là những lời quen thuộc: “Vào cung phải cẩn trọng, dì con tuy là Hoàng hậu nhưng gia thế không vững, tất cả đều nhờ vào sự sủng ái của Hoàng thượng. Con đừng gây chuyện, cũng đừng quá phô trương, kẻo người ta lại nói Tô gia chúng ta không biết điều.”

Tô Đường ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại cười lạnh. Mẹ ơi, không phải chúng ta không gây sự thì người khác sẽ không tìm đến chúng ta đâu.

Đến Kính Nhân cung, Tô Lan, vị đại cung nữ mà kiếp trước đã đẩy dì nàng vào chỗ chết, đang tươi cười ra đón. Nhìn nụ cười giả tạo đó, Tô Đường chỉ cảm thấy lợm giọng. Nàng cúi đầu đi theo sau mẹ, đóng vai một tiểu thư rụt rè, ít nói.

Hoàng hậu quả nhiên vẫn đẹp như trong ký ức. Một vẻ đẹp rực rỡ, minh diễm nhưng lại mang nét nhu thuận đến tận xương tủy, khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải say đắm. Hoàng thượng yêu dì, đó là sự thật. Nhưng tình yêu của đế vương, có bao giờ đủ để bảo vệ một người phụ nữ không có mưu lược trong chốn hậu cung này?

“Đường Đường, lại đây cho dì xem nào.” Hoàng hậu vẫy tay gọi nàng, giọng nói dịu dàng như nước.

Tô Đường ngẩng đầu lên, cố tình để lộ một nụ cười ngây thơ, đôi mắt sáng rực lên khi nhìn thấy đĩa bánh quế hoa trên bàn: “Dì ơi, bánh ở trong cung lúc nào cũng thơm hơn ở nhà ạ!”

Cả nhà đều bật cười trước sự “trẻ con” của nàng. Mẹ nàng còn trách yêu: “Con bé này, chỉ biết ăn thôi.”

Hoàng hậu lại xua tay: “Nó còn là trẻ con mà, chị dâu đừng quá khắt khe. Ở chỗ của ta, cứ tự nhiên như ở nhà. Đường Đường thích ăn thì cứ ăn đi.”

Đây chính là cơ hội.

Tô Đường đứng dậy, duyên dáng hành lễ: “Tạ ơn dì. Lần trước con đến, món Bát Bửu Ngọc Canh ở đây ngon tuyệt vời, về nhà con cứ nhớ mãi mà nhà bếp làm không ra được hương vị đó.”

Hoàng hậu mỉm cười, vẻ mặt đầy cưng chiều: “Món đó làm công phu lắm, bây giờ dặn thì không kịp rồi. Hay là con ở lại cung vài hôm chơi với dì đi, cũng lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện. Đường Đường giờ đã là đại cô nương rồi, chẳng mấy nữa là không giữ lại được nữa đâu.”

Đúng như nàng dự đoán. Tô Đường nén lại niềm vui sướng trong lòng, vội vàng hành lễ, giọng nói trong veo như chuông bạc: “Đa tạ dì! Con rất sẵn lòng ở lại ạ.”

Nàng liếc nhìn mẹ và bà nội, thấy họ cũng không có ý phản đối. Dù sao, cháu gái được Hoàng hậu giữ lại trong cung cũng là một vinh dự.

Khi đêm xuống, nằm trong căn phòng dành cho khách ở Kính Nhân cung, Tô Đường không hề ngủ. Nàng lắng nghe tiếng gió rít qua những mái cong của cung điện, lòng bình tĩnh đến lạ thường.

Ba ngày. Nàng chỉ có ba ngày.

Vụ án vu oan giá hoạ đó là một cái bẫy được giăng ra một cách hoàn hảo, có nhân chứng, vật chứng, có cả người chịu tội thay. Kiếp trước, Hoàng hậu không có cách nào tự bào chữa. Nhưng kiếp này, có nàng ở đây.

Nàng không chỉ muốn cứu dì, mà còn muốn tìm ra kẻ chủ mưu thực sự đứng sau tất cả. Quý phi? Thục phi? Hay là một thế lực nào đó mà kiếp trước nàng chưa từng biết đến?

Và còn cả Tô Lan, con cờ phản bội kia nữa. Kiếp này, nàng sẽ không để kẻ đó có cơ hội hại người rồi chết một cách nhẹ nhàng như vậy.

Bàn tay nàng vô thức chạm vào vết bớt hải đường. Nó như một lời nhắc nhở, một dấu ấn của huyết thù. Nàng sẽ dùng chính bàn tay này, để thay đổi tất cả.

 




LIÊN HỆ ADMIN