Chương 1: Hồn Về Chốn Cũ,
Tuyết Chi chưa bao giờ nghĩ rằng cái chết lại đến với mình theo cách lãng xẹt như vậy. Nàng là ai chứ? Là đích nữ duy nhất của Tuyết Thái phó, là hòn ngọc quý trên tay của cả gia tộc, là đóa mẫu đơn kiêu hãnh và rực rỡ nhất kinh thành Khánh Xương. Mười bảy năm sống trên đời, nàng chưa từng biết cúi đầu là gì. Thông minh, xinh đẹp, lại được nuông chiều từ trong trứng nước, tính cách của Tuyết Chi vừa kiêu ngạo lại vừa ngang tàng. Nàng thích những thứ mới lạ, ghét sự gò bó, và đặc biệt có một niềm đam mê cháy bỏng với những vụ án ly kỳ của Đại Lý Tự.
Chính niềm đam mê tai hại đó đã đẩy nàng vào con đường không lối thoát. Vụ án “Vô danh nữ thi” bên bờ sông Vị Thủy vốn chẳng liên quan gì đến nàng, nhưng sự tò mò đã thôi thúc Tuyết Chi tự mình điều tra. Nàng dựa vào thân thế và sự thông minh của mình, len lỏi qua từng manh mối, vượt mặt cả quan sai của Đại Lý Tự. Nàng đã tìm ra những chi tiết mà không ai ngờ tới, những mối quan hệ khuất tất đằng sau cái xác không tên ấy. Nàng đã nghĩ mình sắp chạm tới chân tướng, sắp vạch trần một âm mưu động trời. Nhưng nàng đã lầm. Nàng càng đến gần sự thật, tấm lưới vô hình siết quanh cổ nàng càng chặt.
Ký ức cuối cùng của Tuyết Chi là một buổi chiều đông ảm đạm. Nàng hẹn gặp một nhân chứng quan trọng trong một con hẻm vắng. Nàng chỉ nhớ một cú đánh trời giáng từ phía sau gáy, cảm giác lạnh lẽo của nước sông nhấn chìm cơ thể, và bóng tối vô tận nuốt chửng lấy nàng. Nàng đã chết, chết trong sự uất ức và tức tưởi, khi mà sự thật vẫn còn là một màn sương mờ ảo.
Ba năm, một khoảng thời gian đủ dài để người đời lãng quên một tiểu thư đã khuất, đủ dài để những bí mật bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian. Linh hồn Tuyết Chi phiêu dạt trong bóng tối, không thể siêu thoát, bị giam cầm bởi nỗi oán hận và sự tiếc nuối. Nàng đã nghĩ mình sẽ mãi mãi là một cô hồn dã quỷ, cho đến một ngày, một luồng ánh sáng chói lòa kéo giật lấy ý thức của nàng.
Tuyết Chi choàng tỉnh, thở dốc. Cảm giác đầu tiên là sự đau nhức toàn thân, như thể mọi khớp xương đều bị ai đó đánh gãy rồi lắp lại. Nàng cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu. Mùi hương xa lạ xộc vào mũi, không phải mùi đàn hương quen thuộc trong khuê phòng của nàng, mà là một mùi hoa đỗ quyên nồng gắt. Nàng nằm trên một chiếc giường xa hoa nhưng lạnh lẽo, chăn gấm lụa là mềm mại nhưng lại mang đến cảm giác gai người.
Nàng khó nhọc chống tay ngồi dậy, và đó là lúc nàng nhìn thấy đôi bàn tay của mình. Thon dài, trắng nõn, nhưng những ngón tay lại được sơn một màu đỏ thẫm diêm dúa mà nàng ghét cay ghét đắng. Đây không phải tay của nàng. Tay của nàng tuy cũng đẹp, nhưng vì hay cầm kiếm tập võ, nên có vài vết chai mờ. Nàng hoảng hốt đưa tay lên sờ mặt. Gương mặt thon gọn, sống mũi cao, đôi môi mỏng… tất cả đều xa lạ.
Một chiếc gương đồng được đặt trên chiếc bàn trang điểm cách đó không xa. Tuyết Chi lảo đảo bước xuống giường, đôi chân mềm nhũn suýt nữa khiến nàng ngã quỵ. Nàng vịn vào bàn, run rẩy nhìn vào gương.
Trong gương là một dung nhan diễm lệ, một vẻ đẹp sắc sảo và đầy tính xâm lược. Đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt xếch lên đầy kiêu kỳ, đôi môi mỏng luôn nhếch lên như đang cười nhạo cả thế gian. Vẻ đẹp này, dù không muốn, Tuyết Chi cũng phải thừa nhận là khuynh quốc khuynh thành. Nhưng vấn đề là, đây là gương mặt mà nàng căm ghét nhất trên đời.
Đoan Ninh Quận chúa, Khang Mẫn.
Kẻ thù không đội trời chung của nàng.
Tuyết Chi và Khang Mẫn, hai tiểu thư danh giá nhất kinh thành, nhưng lại như nước với lửa. Nếu Tuyết Chi là mẫu đơn kiêu hãnh, thì Khang Mẫn là đóa anh túc độc hại. Cả hai đều xinh đẹp, đều kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo của Tuyết Chi là tự tin vào tài năng, còn sự kiêu ngạo của Khang Mẫn lại là sự kênh kiệu dựa vào thân thế. Khang Mẫn là con gái của Thượng thư bộ Lễ và Trưởng công chúa quá cố, thân phận cao quý tột bậc. Hai người họ đã đối đầu nhau từ những buổi yến tiệc thơ ca cho đến những cuộc đua ngựa ngoài thành. Không lần nào gặp mặt mà không có tia lửa tóe ra.
Tuyết Chi cảm thấy trời đất như sụp đổ. Nàng chết đi, không những không được siêu thoát, lại còn phải sống trong thân xác của kẻ mình ghét nhất. Đây là sự trừng phạt, hay là một trò đùa ác ý của ông trời? Nàng bật cười, một tiếng cười điên dại và chua chát vang vọng khắp căn phòng trống trải.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?” Một giọng nói rụt rè vang lên từ ngoài cửa. Hai tỳ nữ bước vào, một người tên Tiểu Man, một người tên Đan Thư. Họ là tỳ nữ thân cận của Khang Mẫn.
Tuyết Chi vội vã quay đi, không để họ thấy biểu cảm của mình. Nàng hắng giọng, cố gắng bắt chước tông giọng cao ngạo của Khang Mẫn: “Nước.”
Tiểu Man vội vàng rót trà, nhưng đôi tay run rẩy làm đổ cả ra ngoài. Tuyết Chi liếc nhìn, trong lòng thầm đánh giá. Tỳ nữ của Khang Mẫn xem ra cũng không được việc cho lắm.
Uống xong chén trà, Tuyết Chi mới dần bình tĩnh lại. Nàng biết mình không thể hành động lỗ mãng. Nàng bây giờ là Khang Mẫn. Nàng phải sống dưới cái tên này, trong thân xác này. Nàng cần thời gian để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Khang Mẫn thật đã đi đâu? Tại sao nàng lại ở đây? Và quan trọng nhất, kẻ đã giết nàng ba năm trước là ai?
Đêm đó, Tuyết Chi không tài nào ngủ được. Nàng ngồi trên giường, cố gắng sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn của Khang Mẫn trong đầu. Nàng biết được Khang Mẫn đã được hứa gả cho Nội các Thứ phụ La Định Xuân – một cái tên khiến tim nàng nhói lên một cách kỳ lạ. La Định Xuân, chàng công tử tài hoa, ôn nhuận như ngọc, từng là học trò của cha nàng. Nàng và hắn từng có vài lần gặp gỡ, nhưng tính cách nàng nóng nảy, còn hắn lại quá trầm tĩnh, nên chẳng mấy khi trò chuyện. Nhưng nàng biết, trước khi nàng chết, mẹ nàng dường như có ý tác hợp cho hai người. Còn Khang Mẫn, trong ký ức của cô ta, lại vô cùng chán ghét vị hôn phu này, cho rằng hắn là một kẻ “giả nhân giả nghĩa”.
Khi màn đêm buông xuống, sự tĩnh lặng bao trùm, Tuyết Chi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, không khí trong phòng dường như đặc quánh lại. Nàng nghe thấy tiếng thì thầm, tiếng khóc than ai oán văng vẳng bên tai. Nàng đảo mắt quanh phòng, và rồi, tim nàng như ngừng đập.
Ở góc phòng, nơi bóng tối dày đặc nhất, một bóng người mờ ảo đang dần hiện ra. Đó là một người phụ nữ, mặc một bộ y phục rách rưới, tóc tai rối bời che gần hết khuôn mặt. Cơ thể cô ta gần như trong suốt, và đôi chân không chạm đất. Điều kinh hoàng nhất là đôi mắt. Nơi đó không có tròng đen hay tròng trắng, chỉ là hai hốc mắt sâu hoắm, đen ngòm, và từ đó, hai hàng huyết lệ đang không ngừng tuôn chảy.
Tuyết Chi cứng đờ người. Nàng muốn hét lên nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt. Đây là… ma? Nàng có thể nhìn thấy ma? “Âm dương nhãn”, ba từ này đột ngột hiện lên trong đầu nàng. Tại sao? Tại sao sau khi trọng sinh, nàng lại có thứ năng lực quái gở này?
Hồn ma người phụ nữ dường như cảm nhận được ánh nhìn của nàng. Cô ta từ từ trôi về phía giường, tiếng khóc ngày một rõ hơn, thê lương và ai oán. “Quận chúa… cứu tôi… cứu chị tôi…”
Giọng nói của hồn ma như những mũi kim châm thẳng vào màng nhĩ Tuyết Chi. Nàng lùi lại, lưng dán chặt vào thành giường. Nàng đã chết một lần vì dính vào chuyện không đâu, nàng không muốn lặp lại sai lầm đó. Nàng không muốn chết lần thứ hai.
“Tôi không giúp được cô,” Tuyết Chi thì thầm, không biết hồn ma có nghe thấy không. “Cô tìm nhầm người rồi.”
Hồn ma lắc đầu, huyết lệ tuôn ra càng nhiều. “Không… chỉ có người mới thấy được tôi… Chị tôi, Tô Anh Nương, đang bị oan… Họ nói chị ấy giết chồng… nhưng không phải… là An Thức Ngọc… chính hắn đã giết em rể tôi… cũng chính hắn đã hại chết tôi…”
Tô Anh Nương? An Thức Ngọc? Những cái tên này khuấy động ký ức của Tuyết Chi. Vụ án người đàn ông bị giết ở ngoại thành, người vợ bị bắt vì tình nghi. Một vụ án nhỏ, không đáng để quan tâm. Nhưng bây giờ, nó lại tìm đến tận cửa nhà nàng.
“Tại sao tôi phải tin cô?” Tuyết Chi cố giữ bình tĩnh.
Hồn ma từ từ ngẩng khuôn mặt bị tóc che khuất lên. Dưới mái tóc rối, là một gương mặt thanh tú nhưng đầy vết bầm tím, và một vết siết cổ hằn sâu. “Tôi là Tô Mạn Nương… Xin người hãy tin tôi… Nếu chị tôi chết, đứa bé trong bụng chị ấy cũng không thể sống…”
Đứa bé. Hai từ này như một nhát búa giáng mạnh vào lòng Tuyết Chi. Một mạng người vô tội, thậm chí còn chưa chào đời. Nàng siết chặt nắm tay. Ba năm trước, nàng cũng vì muốn tìm lại công bằng cho một mạng người mà mất mạng. Bây giờ, lại là một lựa chọn tương tự. Lần này, nàng không còn là Tuyết Chi được cả nhà bảo bọc. Nàng là Khang Mẫn, một mình chiến đấu trong một gia đình phức tạp, với một vị hôn phu lạnh lùng và những kẻ thù giấu mặt.
Nàng nên làm gì đây? Nhắm mắt làm ngơ, an phận sống cuộc đời của Khang Mẫn? Hay lại một lần nữa lao vào vòng xoáy nguy hiểm, đối mặt với những thế lực có thể đã giết nàng một lần?
Nhìn hồn ma Tô Mạn Nương đang quỳ dưới đất, khóc lóc thảm thiết, hình ảnh người phụ nữ vô danh bên bờ sông Vị Thủy năm xưa lại hiện về trong tâm trí Tuyết Chi. Nỗi uất hận bị dập tắt ba năm trước lại bùng lên. Nàng đã chết, nhưng ngọn lửa đòi lại công lý trong lòng nàng chưa bao giờ tắt.
“Được,” Tuyết Chi hít một hơi thật sâu, giọng nói chắc nịch và lạnh lùng. “Kể cho ta nghe mọi chuyện.”
Đêm đó, kinh thành Khánh Xương vẫn phồn hoa như cũ, không ai biết rằng, trong một góc khuất của Đoan Ninh Quận chúa phủ, một linh hồn đã trở về từ cõi chết, mang theo ngọn lửa báo thù và một lần nữa dấn thân vào con đường định mệnh của mình.