Chương 1 : Hồn Về Thập Niên 80

Diêu Già cảm thấy mình đang chìm dần, một cảm giác mệt mỏi rã rời chưa từng có bao trùm lấy toàn bộ ý thức của cô. Ánh đèn pha lê rực rỡ của phòng làm việc dường như đang tan ra thành những vệt sáng mờ ảo, và tiếng máy may rì rầm quen thuộc cũng nhỏ dần rồi tắt lịm. Cô nhớ mình đã sốt cao hai ngày nay, nhưng tuần lễ thời trang Paris sắp diễn ra, bộ sưu tập tâm huyết nhất của cô vẫn còn dang dở. Là nhà thiết kế hàng đầu của làng mốt trong nước, cô không cho phép mình gục ngã. Hai đêm không ngủ, hai đêm chỉ có cà phê, nước tăng lực và niềm đam mê cháy bỏng. Cuối cùng, khi đặt nét bút cuối cùng lên bản phác thảo, cơ thể cô đã đạt đến giới hạn. Cơn đau nhói ở lồng ngực ập đến, và bóng tối nuốt chửng lấy cô.

Khi tỉnh lại, Diêu Già cảm thấy toàn thân đau nhức như bị xe tải cán qua. Mùi ẩm mốc và không khí lạnh lẽo xộc vào mũi khiến cô khó chịu nhíu mày. Cô đang nằm trên sàn nhà xi măng lạnh cóng, cứng ngắc. Mất vài giây để định thần, cô chống tay ngồi dậy, đôi mắt mờ mịt nhìn quanh. Đây không phải là studio xa hoa của cô, cũng không phải bệnh viện. Căn phòng xa lạ, đồ đạc đơn sơ mang đậm dấu ấn của một thời đã qua. Một chiếc giường gỗ ọp ẹp, một tủ quần áo hai cánh cũ kỹ, một chiếc bàn học sơn xanh đã bong tróc và một chiếc quạt điện “Con Công” màu xanh ngọc bám đầy bụi.

Chuyện gì thế này? Cô nhớ mình đã kiệt sức mà chết trong phòng làm việc. Lẽ nào có ai đó đã cứu cô và đưa cô đến nơi này? Nhưng cảm giác này… Cảm giác cơ thể này thật lạ lẫm. Cô cúi xuống nhìn đôi tay mình, chúng thon dài nhưng lại có những vết chai sần mỏng ở đầu ngón tay, không phải đôi tay được chăm sóc kỹ lưỡng của một nhà thiết kế. Cô sờ lên mặt, làn da căng mịn, trẻ trung, không phải làn da của một phụ nữ ba mươi sáu tuổi thường xuyên thức khuya.

Lảo đảo đứng dậy, Diêu Già tìm đến chiếc gương soi duy nhất trong phòng, được gắn trên cánh cửa tủ quần áo. Hình ảnh phản chiếu trong gương khiến cô chết lặng. Đó không phải là Diêu Già. Khuôn mặt trong gương non nớt, chỉ khoảng hai mươi tuổi, với đôi mắt to tròn ngây thơ, làn da hơi ngăm vì thiếu chăm sóc và hai bím tóc sam dày, quê mùa. Đây là ai?

Đột nhiên, đầu cô đau như búa bổ. Những mảnh ký ức không thuộc về mình tràn vào tâm trí cô như một thước phim quay nhanh. Những cánh đồng lúa, những con đường đất, những lời xì xào bàn tán, và một nỗi tủi thân, tự ti đến cùng cực. Cô gái trong gương tên là Miêu Tú Tú, một cô vợ quê mùa vừa từ nông thôn lên khu tập thể quân đội. Cha cô là một liệt sĩ, đã hy sinh để cứu cha của chồng cô hiện tại, Chu Minh Khang. Để báo ân, Chu gia đã thực hiện lời hứa hôn từ nhiều năm trước, cưới cô về cho cậu con trai út tài giỏi của họ, Chu Bắc Ký.

Nhưng cuộc hôn nhân này là một bi kịch. Miêu Tú Tú nhút nhát, ít học, không môn đăng hộ đối, đã trở thành cái gai trong mắt nhà chồng. Mẹ chồng Thẩm Phân Ngọc coi thường cô ra mặt, chị chồng và em chồng cũng không ngừng châm chọc. Còn người chồng của cô, Chu Bắc Ký, một sĩ quan quân đội trẻ tuổi, đẹp trai, tài năng, từ ngày cưới chưa từng chạm vào người cô. Anh ta coi cuộc hôn nhân này là một sự sỉ nhục, là sự sắp đặt vô lý của cha mình. Anh ta ở lại trường quân đội, mỗi tuần chỉ về nhà một lần như một nghĩa vụ, ném cho cô tiền sinh hoạt phí và coi cô như không khí.

Tệ hơn nữa, Miêu Tú Tú vì tự ti với thân hình phổng phao hơn những cô gái cùng lứa ở quê, đã dùng vải bó chặt lồng ngực mình lại. Sự dằn vặt về thể xác và tinh thần lên đến đỉnh điểm khi sau ba năm kết hôn, Chu Bắc Ký đệ đơn ly hôn và trả cô về quê. Không chịu nổi sự nhục nhã và những lời đàm tiếu của dân làng, Miêu Tú Tú đã uống thuốc độc tự vẫn.

Thì ra là vậy. Diêu Già hít một hơi thật sâu. Cô đã chết, và linh hồn của cô đã nhập vào cơ thể của cô gái đáng thương này, ngay tại thời điểm cô ấy mới kết hôn được nửa năm, trước khi bi kịch cuối cùng xảy ra.

“Trọng sinh mà cũng không cho mình một kịch bản tốt hơn sao?” Diêu Già cười khổ. Kiếp trước làm việc đến chết, kiếp này lại rơi vào hoàn cảnh éo le thế này. Nhưng rồi, một ngọn lửa kiên cường bùng lên trong đôi mắt cô. Cô nhìn lại khuôn mặt trẻ trung trong gương, sờ lên lồng ngực đang bị bó chặt đến khó thở.

“Miêu Tú Tú,” cô thì thầm, “Cô gái ngốc nghếch. Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô phải chịu thiệt thòi nữa. Từ nay, Diêu Già chính là Miêu Tú Tú. Tôi sẽ thay cô sống một cuộc đời rực rỡ, khiến tất cả những kẻ đã coi thường cô phải hối hận.”

Nói là làm, cô lập tức cởi bỏ chiếc áo sơ mi cũ kỹ, vòng tay ra sau lưng, khó khăn tháo từng lớp vải bó ngực. Năm lớp vải dày được tháo ra, lồng ngực cô như được giải thoát. Cô nhìn vào gương, không khỏi kinh ngạc. Cơ thể này thực sự là một báu vật. Vòng eo con kiến, và một bộ ngực đầy đặn, hoàn hảo mà kiếp trước cô chỉ có thể ao ước. “Ngu ngốc thật,” cô lẩm bẩm, “Có vốn liếng trời cho thế này mà lại giấu đi.”

Cô mở tủ quần áo, bên trong đa phần là quân phục và thường phục của đàn ông, chỉ có vài bộ quần áo phụ nữ ít ỏi, quê mùa. Không có lấy một chiếc áo lót. Diêu Già đành mặc tạm lại chiếc áo sơ mi, nhưng lần này, cô không cài hết cúc áo, để lộ phần xương quai xanh thanh tú.

Đúng lúc này, tiếng mở khóa cửa vang lên. Chu Bắc Ký đã về.

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc quân phục bước vào. Anh ta có một khuôn mặt góc cạnh, điển trai, đôi mắt sâu và lạnh lùng. Dáng người thẳng tắp như cây tùng, toát lên khí chất của một quân nhân được rèn luyện kỹ lưỡng. Nhưng khí chất đó cũng mang theo sự kiêu ngạo và xa cách. Anh ta liếc nhìn căn phòng, rồi ánh mắt dừng lại trên người cô, thoáng một chút ngạc nhiên.

Miêu Tú Tú của mọi khi sẽ cúi đầu, lí nhí chào anh rồi lẳng lặng dọn dẹp, chuẩn bị nước cho anh rửa mặt. Nhưng hôm nay, cô chỉ đứng đó, thẳng lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào anh.

Trên bàn, một đĩa sườn xào chua ngọt thơm phức, một đĩa khoai tây thái sợi xào giấm và một nồi cháo đậu xanh nhỏ vẫn còn bốc khói. Mùi thơm hấp dẫn lan tỏa khắp phòng. Đây là lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi thức ăn ngon như vậy trong căn nhà này. Tú Tú trước đây nấu ăn rất tiết kiệm, món nào cũng như luộc, không mùi không vị.

“Anh về rồi à,” cô lên tiếng trước, giọng nói trong trẻo, không còn sự rụt rè thường thấy.

Chu Bắc Ký “ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn còn chút dò xét. Anh nhận ra cô có gì đó khác lạ. Mái tóc không còn là hai bím tóc quê mùa mà được buộc hờ sau gáy. Dáng đứng cũng thẳng hơn, không còn co ro, khúm núm. Và… lồng ngực cô…

“Anh đã ăn ở ngoài chưa? Tôi không nấu phần của anh.” Cô nói, thản nhiên ngồi xuống bàn và bắt đầu ăn.

Anh không đáp, đi thẳng vào phòng ngủ. Căn phòng được chia làm hai, một bên là giường ngủ, một bên là không gian riêng của anh với giá sách và bàn làm việc. Anh không thích cô động vào đồ của mình. Mọi khi, anh về, cô sẽ tự động nhường chiếc giường lớn cho anh, còn mình thì ngủ trên chiếc giường gấp quân dụng đặt ở góc phòng.

Nhưng khi anh quay ra, sự ngạc nhiên trên mặt anh càng lộ rõ hơn. Anh thấy chăn gối của mình đã bị chuyển sang chiếc giường gấp. Còn cô, sau khi ăn xong, đang thong thả dọn dẹp bát đĩa, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của anh.

Cơn giận bắt đầu nhen nhóm trong lòng Chu Bắc Ký. Cô gái này hôm nay bị làm sao vậy? Dám tự ý chuyển đồ của anh, chiếm lấy giường của anh. Anh bước tới, giọng nói lạnh đi mấy phần: “Ai cho cô chuyển đồ của tôi?”

Miêu Tú Tú quay lại, lau tay vào tạp dề, bình thản đáp: “Chiếc giường đó là giường cưới, là của cả hai chúng ta. Tôi là vợ anh, tôi ngủ trên đó có gì sai sao? Anh không muốn chung giường với tôi, vậy thì ngủ giường gấp là hợp lý rồi. Hơn nữa, chiếc giường gấp đó cứng và hẹp, anh là quân nhân, quen chịu khổ rồi, chắc không thành vấn đề.”

Từng lời, từng chữ của cô đều rõ ràng, mạch lạc, không một chút sợ hãi. Chu Bắc Ký sững sờ. Anh chưa bao giờ thấy cô dám phản kháng, chứ đừng nói là đối đáp lại anh một cách sắc bén như vậy. Anh tức giận, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác. Lời cô nói không sai, nhưng thái độ của cô đã hoàn toàn thay đổi.

Anh hừ lạnh một tiếng, không thèm tranh cãi thêm, quay người đi vào phòng tắm. Miêu Tú Tú nhìn theo bóng lưng của anh, một nụ cười bí ẩn nở trên môi. Chu Bắc Ký, cuộc sống của anh từ hôm nay sẽ không còn nhàm chán nữa đâu. Một chương mới đã bắt đầu, và cô chính là người viết nên câu chuyện này. Cô sẽ không chỉ lật ngược thế cờ cho Miêu Tú Tú, mà còn chinh phục cả người đàn ông kiêu ngạo này.

 




LIÊN HỆ ADMIN