Chương 1 : Huyết Lệ Đêm Đại Hôn
Khát… Mẹ ơi, con muốn uống nước…
Cổ họng Thẩm Tinh Vãn khô rát như sa mạc bị lửa thiêu, mỗi một nỗ lực thốt ra âm thanh đều giống như có hàng ngàn lưỡi dao cứa vào. Nàng khó nhọc thều thào hai tiếng “Mẹ ơi…”, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng chết chóc và mùi máu tanh nồng đến lợm giọng.
Cơn buồn nôn dâng lên cuồn cuộn, ép nàng phải mở bừng mắt. Nhưng cảnh tượng trước mặt còn đáng sợ hơn cả cái chết. Một đôi mắt trống rỗng, vô hồn đang dán chặt vào nàng, gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ đó.
“A!”
Nàng hét lên một tiếng kinh hoàng, vùng vẫy muốn đẩy người đó ra, nhưng khi gương mặt ấy hơi nghiêng đi, trái tim nàng như bị bóp nát. Đó là mẹ nàng! Thừa tướng phu nhân, người luôn yêu thương, bao bọc nàng, giờ đây đang nằm đè lên người nàng, cơ thể lạnh ngắt, không còn chút sinh khí.
Tay chân nàng bị trói chặt, không thể cử động. Một cánh tay từ bên cạnh trượt xuống, Thẩm Tinh Vãn kinh hoàng nhận ra đó là anh trai nàng, Thẩm Vân Triều. Gương mặt anh tuấn ngày nào giờ xám ngoét, tựa vào vai mẹ, vẫn giữ tư thế bảo vệ cho đến lúc chết.
“Anh…” Cổ họng nàng nghẹn lại một vị ngọt tanh.
Những ký ức đứt đoạn, đau đớn như thủy triều ập về. Nàng nhớ ra rồi. Nàng đã bị tru di cửu tộc.
Nực cười thay, ngày nàng mặc áo cưới gả cho người mình yêu, cũng chính là ngày người đó tự tay đẩy cả gia tộc nàng vào biển máu. Nàng, Thẩm Tinh Vãn, đích nữ của Thừa tướng phủ, viên minh châu của Đại Ngụy, người mà vô số vương tôn công tử tranh nhau cầu cạnh, cuối cùng lại chọn Ngụy Tử Lân, vị Tam hoàng tử bất tài, không có thế lực, chỉ vì hắn đã “bất chấp tính mạng” nhảy xuống hồ cứu nàng.
Vì hắn, nàng đã thuyết phục cha và anh trai dốc toàn bộ quyền thế, binh lực của Thẩm gia để đưa hắn lên ngôi cửu ngũ. Nàng đã vì hắn mà dọn đường, thậm chí còn tìm cách loại bỏ trở ngại lớn nhất của hắn – Nhiếp Chính Vương Yến Cảnh Hoán, người đàn ông quyền khuynh triều dã, lạnh lùng tàn nhẫn nhưng lại yêu nàng tha thiết.
Nàng hứa cho hắn giang sơn như gấm, hắn hứa cho nàng ngôi vị mẫu nghi thiên hạ.
Thế nhưng, ngày hắn đăng cơ, cũng là ngày đại hôn của họ, nàng không đợi được phượng mão và khăn voan. Khi nàng trong bộ giá y đỏ thẫm, tay cầm quạt lông che mặt, mang theo bao hy vọng bước vào điện Khải Thái, thứ nàng nhìn thấy là Ngụy Tử Lân đang đứng bên cạnh một bóng hình yểu điệu khác, cũng mặc phượng bào đỏ rực, cũng cầm quạt che mặt.
“Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng đến rồi, muội đã đợi tỷ rất lâu.” Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào nhưng đầy khiêu khích vang lên. Người phụ nữ kia từ từ hạ quạt xuống, để lộ gương mặt thanh tú mà Thẩm Tinh Vãn không thể nào quên.
Đường Lâm Nhi. Người em họ xa được Thẩm gia cưu mang sau khi cha mẹ qua đời.
“Hỗn xược!” Thẩm Tinh Vãn giận run người. “Ngươi là ai? Dám mặc phượng bào trong ngày đại hôn của ta?”
Đường Lâm Nhi cười khanh khách, nép vào lòng Ngụy Tử Lân. “Tỷ tỷ không biết sao? Tỷ là Đông cung Hoàng hậu, muội là Tây cung Hoàng hậu, chúng ta bình đẳng như nhau, sao lại gọi là hỗn xược?”
Thẩm Tinh Vãn nhìn chằm chằm vào Ngụy Tử Lân, trái tim đau như bị dao cắt. “Ngươi giải thích đi.”
Tân đế Ngụy Tử Lân chỉ lạnh lùng đáp: “Trẫm phong nàng làm Đông cung Hoàng hậu, cũng coi như đã giữ lời hứa.”
Giữ lời hứa? Thật nực cười! Tình yêu sâu đậm, lời thề non hẹn biển, tất cả chỉ là một màn kịch lừa dối. Hắn tiếp cận nàng, chẳng qua cũng chỉ vì quyền thế của Thẩm gia, vì ngôi vị hoàng đế mà thôi.
“Các người… từ khi nào?” Nàng hỏi, giọng khàn đi.
Đường Lâm Nhi cướp lời: “Tỷ tỷ đừng vu oan cho người tốt. Muội và bệ hạ quen nhau từ nhỏ, sớm đã có lời thề hẹn. Chỉ vì bệ hạ cứu tỷ, tỷ nói một lòng yêu người, muội thân phận thấp kém, đâu dám tranh giành với tỷ, đành phải ngậm ngùi nhường lại mà thôi.”
Ngậm ngùi nhường lại? Thẩm Tinh Vãn cười cay đắng. Nàng ném mạnh chiếc quạt lông xuống đất, tháo phượng quan trên đầu, mặc cho châu báu ngọc ngà rơi vãi khắp bậc thềm. Nàng xoay người bỏ đi.
“Thẩm Tinh Vãn!” Ngụy Tử Lân quát lớn. “Lễ nghi chưa xong, nàng định đi đâu?”
“Ngăn nàng ta lại!”
Đường Lâm Nhi hét lên, giọng the thé. “Bệ hạ! Hôm nay nếu thả hổ về rừng, hậu họa khôn lường! Cha nàng quyền khuynh triều dã, anh trai nàng nắm giữ binh quyền, nếu để nàng ta đi, Thẩm gia tất sẽ làm phản!”
Lời nói độc địa của Đường Lâm Nhi như một nhát dao cuối cùng, đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của Thẩm Tinh Vãn. Ngụy Tử Lân, người đàn ông nàng từng yêu bằng cả sinh mệnh, cuối cùng lại bị những lời gièm pha ấy làm cho dao động.
“Truyền lệnh của trẫm…” Giọng hắn lạnh như băng. “Thẩm thị có lòng mưu nghịch, bất trung bất thần… Tru di cửu tộc.”
Bốn chữ cuối cùng như tiếng sét đánh ngang tai, khiến Thẩm Tinh Vãn chết lặng. Nàng bị thị vệ bịt miệng, trói lại, kéo ra khỏi đại điện. Nàng bị ép phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng nhất đời mình. Thẩm phủ chìm trong biển máu, từ người già đến trẻ nhỏ, không một ai thoát khỏi lưỡi đao oan nghiệt.
Tiếng la hét, tiếng khóc than, tiếng binh khí va chạm… tất cả hòa thành một bản giao hưởng của địa ngục. Nàng nhìn thấy cha mình, vị Thừa tướng cả đời trung quân ái quốc, bị chém đầu trước cổng phủ. Nàng nhìn thấy anh trai, vị tướng quân trẻ tuổi tài ba, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ người thân. Nàng nhìn thấy cả những người hầu, những đứa trẻ vô tội, tất cả đều ngã xuống trong vũng máu.
Cuối cùng, một mồi lửa được ném vào, ngọn lửa oan nghiệt bùng lên, nuốt chửng tất cả. Nàng cảm nhận được da thịt mình cháy bỏng, nỗi đau đớn tột cùng và sự uất hận ngút trời.
Cạch.
Tiếng bánh xe ngựa lộc cộc trên đường đá.
“Tiểu thư, tiểu thư mau tỉnh lại, sắp đến Trừng Viên rồi, chúng ta phải chuẩn bị xuống xe.”
Một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng vang lên bên tai. Thẩm Tinh Vãn khó nhọc mở mắt, cảm giác đau đớn toàn thân đã biến mất, thay vào đó là sự ấm áp quen thuộc của chiếc xe ngựa nàng yêu thích.
Nàng sững sờ nhìn người trước mặt. “Phi Vân?”
Đó là Phi Vân, nha hoàn thân cận nhất của nàng, người đã chết trong biển lửa cùng Thẩm gia. Nhưng giờ đây, Phi Vân đang sống sờ sờ, mỉm cười lo lắng nhìn nàng.
“Tiểu thư bị ác mộng sao? Nô tỳ vẫn ổn mà.”
Thẩm Tinh Vãn nắm chặt lấy tay Phi Vân, vẫn không thể tin vào mắt mình. Nàng vén rèm xe, nhìn ra ngoài. Phố phường kinh thành Biện Kinh vẫn sầm uất, nhộn nhịp như xưa, những công trình kiến trúc bị phá hủy trong cuộc cung biến vẫn đứng sừng sững.
“Ngươi vừa nói chúng ta sắp đến đâu?” Nàng hỏi, giọng vẫn còn run rẩy.
Phi Vân ngạc nhiên. “Chúng ta đến Trừng Viên mà tiểu thư. Hôm nay Thái hậu mời các tiểu thư trong kinh thành vào cung ngắm hoa, người quên rồi sao?”
Trừng Viên? Ngắm hoa? Trái tim Thẩm Tinh Vãn đập thình thịch. Nàng nhớ rồi, chính tại yến tiệc này, bi kịch của đời nàng đã bắt đầu.
“Bây giờ là năm nào?” Nàng hỏi dồn.
Phi Vân tuy khó hiểu nhưng vẫn trả lời: “Thưa tiểu thư, hôm nay là Thừa Nguyên năm thứ hai mươi bảy, ngày sáu tháng ba.”
Thừa Nguyên năm thứ hai mươi bảy!
Thẩm Tinh Vãn siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt đến chảy máu mà nàng không hề hay biết. Nàng đã trọng sinh. Ông trời đã cho nàng một cơ hội làm lại.
Nàng sẽ không còn là Thẩm Tinh Vãn ngu ngốc, mù quáng vì tình yêu nữa. Mối thù diệt tộc, nỗi đau mất người thân, nàng sẽ bắt Ngụy Tử Lân và Đường Lâm Nhi phải trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần!
Ván cờ này, nàng sẽ là người làm chủ.