Chương 1 : Huyết Lệ Đêm Đông

Mùi rượu độc nồng nặc, cay xè xộc thẳng vào mũi Tống Khanh Vân, át đi cả mùi máu tanh tưởi vương trên nền gạch lạnh lẽo của thiên lao. Nàng quỳ giữa vũng máu của chính mình, mái tóc đen như mun rối bời, bết dính vào gò má trắng bệch không còn chút huyết sắc. Đôi mắt từng trong veo như hồ thu giờ đây đục ngầu, hằn lên những tia máu đỏ rực vì phẫn hận, tuyệt vọng và đau đớn đến tột cùng.

Đối diện nàng, hai bóng người đứng đó, tựa như một bức tranh châm biếm đến tàn nhẫn. Vị hôn phu mà nàng từng yêu bằng cả sinh mệnh, Từ Dực, vẫn vận bộ cẩm bào xanh ngọc bích quen thuộc, nhưng gương mặt tuấn tú ngày nào giờ đây chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, khinh bỉ. Hắn cao cao tại thượng, nhìn nàng như nhìn một con kiến hôi bẩn thỉu.

“Khanh Vân,” giọng hắn nhẹ như gió thoảng, nhưng mỗi chữ lại như một nhát dao đâm vào tim nàng, “Ta thực sự chưa bao giờ yêu ngươi. Người ta yêu từ đầu đến cuối chỉ có Âm Âm. Nếu không phải vì thánh chỉ của bệ hạ, ngươi nghĩ một kẻ võ biền thô lỗ như ngươi có cửa bước vào Từ gia sao?”

Bên cạnh hắn, Ngu Âm Âm, người biểu tỷ mà nàng luôn yêu thương, che chở, đang nép mình vào lòng Từ Dực, khoác trên người tấm áo choàng lông cáo trắng muốt mà chính nàng đã tặng cho cô ta vào mùa đông năm ngoái. Gương mặt thanh tú, yếu đuối thường ngày giờ đây lại ánh lên vẻ đắc thắng độc địa.

“Muội muội ngoan,” giọng Ngu Âm Âm trong trẻo như chuông bạc, nhưng lại khiến Tống Khanh Vân rùng mình, “Đừng trách tỷ tỷ. Muốn trách, hãy trách muội đã cản đường của ta. Muội có tất cả mọi thứ, là đích nữ Tướng quân phủ, được vạn người yêu chiều. Còn ta? Ta có gì ngoài thân phận ăn nhờ ở đậu? Muội có biết mỗi lần nhìn thấy muội, ta lại hận đến mức nào không?”

Những bằng chứng giả mạo tố cáo Tống gia thông đồng với địch, hóa ra đều do một tay đôi cẩu nam nữ này sắp đặt. Cha nàng, Hộ Quốc Tướng quân Tống Võ, một đời trung liệt, lại chết với tội danh phản quốc. Anh trai nàng, Tống Trinh, vị tân khoa Trạng nguyên trẻ tuổi nhất Đại Tĩnh, tài hoa vô song, cũng bị xử trảm cùng cha. Cả Tướng quân phủ một thời huy hoàng, giờ chỉ còn là một đống tro tàn.

Cổ họng nàng bỏng rát, lục phủ ngũ tạng như bị hàng vạn con kiến cắn xé. Nàng muốn gào lên, muốn chửi rủa, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng “ư… ư…” yếu ớt. Dòng máu đen kịt trào ra từ khóe miệng. Trong đôi mắt sắp lụi tàn, nàng thấy Từ Dực bưng một chén thuốc khác, dịu dàng đút cho Ngu Âm Âm.

“Âm Âm, nàng cũng mệt rồi, uống chút canh an thần đi.”

Ngu Âm Âm ngoan ngoãn uống cạn, rồi tựa đầu vào vai hắn, nũng nịu: “Dực lang, nhìn muội ấy chết thảm như vậy, thiếp có chút không nỡ.”

“Nàng không cần phải mềm lòng với loại người này.” Từ Dực cười khẩy, “Tống gia sụp đổ, giang sơn này sắp tới sẽ thuộc về chúng ta.”

Giang sơn… Bọn chúng không chỉ muốn hủy hoại Tống gia, mà còn có dã tâm lớn hơn. Tống Khanh Vân cố gắng mở to mắt, muốn khắc sâu hình ảnh đôi cẩu nam nữ này vào tận xương tủy. Hận! Nàng hận đến mức máu trong người như sôi lên. Nếu có kiếp sau, dù phải hóa thành lệ quỷ, nàng cũng sẽ không tha cho chúng!

Ý thức dần chìm vào bóng tối vô tận. Nhưng kỳ lạ thay, nàng không tan biến. Linh hồn nàng nhẹ bẫng, trôi nổi trong không trung, rồi bị một lực hút vô hình kéo đến một nơi khác.

Đó là Định Bắc Hầu phủ.

Nàng thấy Yến Cảnh Hành, vị thế tử nổi danh ăn chơi trác táng khắp kinh thành, kẻ mà nàng luôn xem thường và tránh xa. Hắn không còn mặc những bộ y phục diêm dúa thường ngày, mà vận một thân hắc y đơn giản, gương mặt vốn luôn treo nụ cười cợt nhả giờ đây lạnh như băng. Hắn một mình một ngựa, tay cầm trường thương, xông vào pháp trường, đòi lại công đạo cho Tống gia. Hắn chiến đấu như một con mãnh thú bị dồn vào đường cùng, dùng những chứng cứ sắc bén lật lại vụ án, vạch trần âm mưu của kẻ địch.

Tống Khanh Vân bàng hoàng. Tại sao? Tống gia và Yến gia vốn không thân thiết, thậm chí còn có chút cạnh tranh. Tại sao hắn lại làm vậy?

Nàng thấy hắn bị thương, thấy hắn mệt mỏi, thấy hắn vì Tống gia mà đối đầu với cả triều đình. Cho đến khi chiếu chỉ minh oan cho Tống gia được ban xuống, linh hồn nàng mới cảm thấy một luồng ánh sáng ấm áp bao bọc, rồi nhẹ bẫng, tan ra…

“Tiểu thư! Tiểu thư, người tỉnh rồi!”

Tống Khanh Vân choàng tỉnh, bật người ngồi dậy, thở dốc. Mùi thuốc an thần quen thuộc trong phòng ngủ của nàng, chăn gấm mềm mại, và gương mặt đẫm nước mắt của Ngọc Trúc, nha hoàn thân cận nhất của nàng.

“Ngọc Trúc?” Giọng nàng khàn đặc.

“Tiểu thư, người làm nô tỳ sợ chết khiếp! Người ngã từ trên xe ngựa xuống, hôn mê suốt một ngày một đêm, Thái y nói người bị kinh sợ quá độ.” Ngọc Trúc vừa mừng vừa tủi, vội vàng rót cho nàng một tách trà ấm.

Tống Khanh Vân đưa tay lên sờ mặt mình. Làn da mịn màng, không có vết sẹo nào. Đôi tay thon dài, không phải là đôi tay gầy guộc, khô héo trong lao ngục. Nàng nhìn xuống bộ y phục trên người, là chiếc váy lụa màu xanh biếc nàng yêu thích nhất năm mười bốn tuổi.

Nàng… đã sống lại?

Nàng trùng sinh trở về năm mười bốn tuổi!

Cơn chấn động qua đi, thay vào đó là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Nàng đã trở về, trở về thời điểm mà cha và anh trai vẫn còn sống, Tướng quân phủ vẫn còn huy hoàng, và bi kịch vẫn chưa bắt đầu.

Nước mắt không kiềm được mà lăn dài trên má, nhưng đó không phải là nước mắt của sự yếu đuối, mà là của sự biết ơn và một lòng quyết tâm sắt đá. Ông trời đã cho nàng một cơ hội, một cơ hội để báo thù, để thay đổi tất cả. Từ Dực, Ngu Âm Âm, và tất cả những kẻ đã hại Tống gia, nàng sẽ bắt chúng phải trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần!

Và còn… Yến Cảnh Hành.

Hình ảnh thiếu niên áo đen cầm thương đứng giữa pháp trường, cô độc đối đầu với cả thế giới để đòi lại công bằng cho gia đình nàng, khắc sâu vào tâm trí Tống Khanh Vân. Kiếp trước, nàng nợ hắn một lời cảm ơn, một lời xin lỗi. Kiếp này, nàng sẽ không để hắn phải một mình chiến đấu nữa.

“Ngọc Trúc, thay y phục cho ta. Ta muốn ra ngoài.” Giọng nàng bình tĩnh lạ thường, không còn vẻ yếu đuối của một thiếu nữ vừa qua cơn hoảng sợ.

Ngọc Trúc ngạc nhiên: “Tiểu thư, người mới tỉnh lại, vẫn nên nghỉ ngơi thêm…”

“Ta không sao.” Tống Khanh Vân cắt ngang, ánh mắt kiên định không cho phép ai từ chối. “Ta muốn đến Định Bắc Hầu phủ.”

Định Bắc Hầu phủ nằm ở phía Tây kinh thành, trang nghiêm và có phần lạnh lẽo. Tống Khanh Vân khoác áo choàng xanh lục, tay cầm hộp thuốc cao cấp nhất của Tướng quân phủ, đứng trước cổng lớn. Gió đông thổi qua, mang theo hơi tuyết lạnh buốt, nhưng không thể làm nguội đi ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng nàng.

Nàng nhớ lại, tai nạn ngã xe ngựa của nàng, bề ngoài là do ngựa hoảng sợ, nhưng thực chất là do Yến Cảnh Hành đã ra tay ngăn cản một mũi tên độc đang nhắm vào nàng. Hắn cứu nàng, nhưng lại bị mọi người hiểu lầm là kẻ gây rối, bị Hoàng đế phạt đánh roi, cấm túc ba ngày. Kiếp trước, nàng hôn mê không biết gì, chỉ nghe lời đồn mà thêm chán ghét hắn. Giờ đây, mọi chuyện đã quá rõ ràng.

“Ti tiểu thư, Thế tử nhà chúng tôi đang bị cấm túc, không tiện gặp khách.” Hai tên gác cổng nhận ra nàng, nhưng vẫn giữ thái độ không卑 không亢.

Ngọc Trúc định lên tiếng, nhưng Tống Khanh Vân đã đưa tay ngăn lại. Nàng bình thản nhìn hai người họ, giọng nói trong trẻo mà uy nghiêm: “Làm phiền hai vị vào thông báo một tiếng, nói là Tống Khanh Vân của Tướng quân phủ có việc khẩn, liên quan đến tính mạng, cầu kiến Thế tử.”

Hai tên gác cổng thấy nàng nói chuyện nghiêm túc, không giống như những lời đồn đại về một tiểu thư kiêu ngạo, lại nghe đến “liên quan tính mạng”, không dám chậm trễ, vội vàng vào bẩm báo.

Rất nhanh sau đó, quản gia đích thân ra mời nàng vào.

Yến Cảnh Hành đang nằm sấp trên giường, tấm lưng trần hằn lên những vết roi tím bầm, có chỗ còn rỉ máu. Mặc dù trông rất thảm hại, nhưng gương mặt hắn vẫn treo nụ cười lười biếng, bất cần đời. Khi thấy Tống Khanh Vân bước vào, hắn nhướng mày, giọng điệu có chút trêu chọc: “Ồ, Tống tiểu thư đại giá quang lâm, không phải là đến xem ta đã chết chưa đấy chứ?”

Tống Khanh Vân không để tâm đến lời đùa cợt của hắn. Nàng đặt hộp thuốc lên bàn, ánh mắt lướt qua những vết thương trên lưng hắn, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Nàng biết, những vết thương này là vì nàng mà có.

“Thế tử nói đùa rồi. Ta đến để đưa thuốc cho người.” Nàng mở hộp thuốc, mùi dược liệu thanh mát lan tỏa khắp phòng. “Vết thương của người, là vì ta. Món nợ này, Khanh Vân xin ghi nhớ.”

Yến Cảnh Hành có chút bất ngờ. Lời nói của nàng thẳng thắn và chân thành, không giống với Tống tiểu thư mà hắn từng biết. Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, cố gắng tìm kiếm điều gì đó, nhưng chỉ thấy một sự bình tĩnh và kiên định lạ thường.

“Chút chuyện nhỏ, không đáng để Tống tiểu thư bận tâm.” Hắn cười, nụ cười vẫn mang theo vẻ phóng đãng, nhưng ánh mắt đã có thêm vài phần hứng thú. “Hay là, Tống tiểu thư muốn tự mình bôi thuốc cho ta, để tỏ lòng thành?”

Tống Khanh Vân không chút do dự, gật đầu: “Nếu Thế tử không chê, Khanh Vân xin được làm.”

Nói rồi, nàng tiến lại gần, dùng tăm bông sạch nhẹ nhàng chấm thuốc, cẩn thận bôi lên từng vết thương của hắn. Ngón tay nàng vô tình lướt qua làn da nóng rực của hắn, khiến cả hai đều bất giác rùng mình. Yến Cảnh Hành cảm nhận được sự mềm mại và mát lạnh từ ngón tay nàng, cơ thể vốn đang thả lỏng bỗng cứng lại. Hắn quay đầu nhìn nàng, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc.

“Tống Khanh Vân,” giọng hắn trầm xuống, không còn vẻ cợt nhả, “Ngươi… thật sự không giống với lời đồn.”

Nàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hắn, khẽ cười: “Lời đồn có mấy khi là thật? Thế tử không phải cũng vậy sao?”

Nàng đang ám chỉ việc hắn che giấu thực lực, giả làm một kẻ ăn chơi. Yến Cảnh Hành nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia sáng kinh ngạc rồi nhanh chóng vụt tắt. Hắn cười lớn, nụ cười lần này lại có thêm vài phần ý vị sâu xa.

“Tống tiểu thư quả là một người thú vị.”

Bôi thuốc xong, Tống Khanh Vân lùi lại, giữ khoảng cách. “Thuốc đã bôi xong, ta cũng không làm phiền Thế tử nghỉ ngơi nữa. Xin cáo từ.”

Nàng hành lễ rồi xoay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng mà dứt khoát. Yến Cảnh Hành nằm trên giường, nhìn theo bóng lưng của nàng, nụ cười trên môi dần tắt. Hắn đưa tay chạm vào vết thuốc mát lạnh trên lưng, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

Tống Khanh Vân của ngày hôm nay, giống như một con người hoàn toàn khác. Nàng thông minh, sắc sảo, và dường như… nàng biết rất nhiều điều mà nàng không nên biết.

Rời khỏi Định Bắc Hầu phủ, Tống Khanh Vân hít một hơi thật sâu không khí lạnh giá của mùa đông. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Bước đầu tiên, tạo dựng mối liên kết với Yến Cảnh Hành, đã hoàn thành. Bước tiếp theo, chính là dọn dẹp những con sâu mọt trong chính Tướng quân phủ của nàng.

Vừa bước vào cổng Tướng quân phủ, một bóng người màu hồng đào đã vội vã chạy tới, chính là Đồng Nguyệt, tỳ nữ thân cận của Ngu Âm Âm cài vào bên cạnh nàng.

“Tiểu thư, người cuối cùng cũng đã về! Từ tiểu thư đã ở trong phủ đợi người rất lâu rồi ạ.” Giọng Đồng Nguyệt ngọt ngào, nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ hả hê.

Tống Khanh Vân nhìn thẳng vào mắt ả, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.

Con chuột này, đã đến lúc phải xử lý rồi.




LIÊN HỆ ADMIN