Chương 1 : Huyết Lệ Tân Hôn
Tiếng chiêng trống rộn rã vang lên từng hồi, âm thanh hân hoan của ngày đại hỷ như những mũi dao vô hình đâm xuyên qua màn đêm, len lỏi vào tận cùng tâm thức của Thẩm Chi Ý. Nàng chậm rãi mở mắt. Xung quanh vẫn là một màu đỏ thẫm đến nhức nhối, nhưng không phải là màu máu tanh tưởi của kiếp trước, mà là sắc đỏ của hỷ phục, của trướng rủ màn che, của nến long phụng cháy tí tách trong phòng tân hôn.
Đây là đâu?
Một luồng ký ức lạnh lẽo như băng tuyết tháng Chạp ập đến, xé toạc sự mơ hồ của nàng. Nàng nhớ rồi. Nàng nhớ căn hầm tối tăm, ẩm ướt trong chính phủ công chúa của mình . Nàng nhớ những sợi xích sắt lạnh lẽo, thô ráp siết chặt lấy tứ chi, mỗi cử động đều là một lần da thịt bị mài đến rớm máu. Nàng nhớ giọng nói của Lâm Tạ, kẻ mà nàng đã bất chấp tất cả để chọn làm Phò mã, kẻ mà nàng từng nghĩ là hiền lành, nho nhã, sẽ cùng nàng sống một đời an ổn .
“Công chúa, người thấy sao? Từ một vị công chúa cao quý vạn người ngưỡng vọng, giờ đây lại trở thành một tù nhân không bằng cả súc vật trong chính ngôi nhà của mình, cảm giác này có tuyệt vời không?”.
Giọng hắn vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng từng chữ thốt ra lại độc địa tựa rắn rết. Hắn, tên Thám hoa xuất thân hàn vi, đã dùng vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc để lừa gạt nàng, để đạp lên thân xác nàng, gia tộc nàng mà bước lên đỉnh cao quyền lực. Hắn đã cấu kết với người anh trai mà nàng luôn kính trọng nhất, Tam hoàng huynh Thẩm Minh Tuệ, để vu cáo nàng và em trai ruột Thẩm Minh Hi tội mưu đoạt ngai vàng .
Phụ hoàng nổi trận lôi đình, giam nàng vào hầm tối, còn Minh Hi, đứa em trai song sinh yếu ớt của nàng, bị tống vào thiên lao, chịu đủ mọi cực hình rồi chết một cách tức tưởi . Ngày Minh Hi bị hành quyết, cũng là ngày phụ hoàng băng hà vì bạo bệnh. Tam hoàng tử Thẩm Minh Tuệ đăng cơ, và Lâm Tạ, với công lao phò tá, được phong làm Thừa tướng, một bước lên mây .
Và rồi, ngay tại phủ công chúa của nàng, hắn ngang nhiên tổ chức hôn lễ với ả vũ cơ Vệ Vân Dao, người tình mà hắn yêu tha thiết. Tiếng chiêng trống hân hoan này, chính là tiếng nhạc trong hôn lễ của hắn. Nàng đã chết trong sự hành hạ và uất hận tột cùng, chết trong tiếng cười nói vui vẻ của kẻ thù, chết khi nghe tin người mà nàng ghét nhất, Đại tướng quân Lục Tiêu, đã dẫn binh quay về kinh thành, cầu xin tân đế tha cho nàng một mạng .
Lục Tiêu… Nàng nhớ lại ánh mắt thâm trầm, đầy đau khổ của anh khi nàng khăng khăng từ chối lời cầu hôn của anh để chọn Lâm Tạ. Nàng ghét anh thô lỗ, ghét anh lúc nào cũng im lặng, ghét cả mùi máu tanh trên chiến bào của anh. Nhưng đến cuối cùng, người duy nhất thật lòng yêu nàng, người dám dùng cả binh quyền để đổi lấy mạng sống cho nàng, lại chính là anh .
“Nếu có kiếp sau…” – Thẩm Chi Ý đã nghĩ như vậy khi trút hơi thở cuối cùng – “…ta nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả giá đắt!”.
Và giờ đây, nàng đã trở lại.
“Công chúa? Công chúa sao vậy?”
Giọng nói quen thuộc kéo Thẩm Chi Ý ra khỏi dòng ký ức đau thương. Là Vân Cẩm, thị nữ thân cận đã theo hầu nàng từ nhỏ. Ở kiếp trước, Vân Cẩm và Linh Tê vì bảo vệ nàng mà bị Lâm Tạ bán đi, sống chết không rõ . Nhìn gương mặt non nớt, đầy lo lắng của Vân Cẩm, Thẩm Chi Ý bất giác thấy sống mũi cay cay. Nàng đã trở về thật rồi, trở về đúng đêm tân hôn định mệnh.
“Ta không sao, chỉ là vừa gặp một cơn ác mộng.” Nàng đáp, giọng nói vẫn còn run rẩy.
Vân Cẩm cười khúc khích: “Chắc là công chúa mệt mỏi quá thôi. Lát nữa Phò mã tới vén khăn voan, hành lễ hợp cẩn xong là người có thể nghỉ ngơi rồi.”.
Phò mã? Lâm Tạ?
Trong đáy mắt Thẩm Chi Ý lóe lên một tia sát khí lạnh lẽo. Nàng không đợi thêm một giây nào nữa, dứt khoát đưa tay giật mạnh tấm khăn voan đỏ thẫm trên đầu xuống. Cả căn phòng như bừng sáng. Ánh nến đỏ rực rỡ soi chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ của nàng, một vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy, nhưng đôi mắt phượng lại tĩnh lặng như mặt hồ mùa đông, sâu không thấy đáy.
“A! Công chúa, người không thể tự mình tháo khăn được…” Kim ma ma, ma ma hồi môn do Hoàng hậu ban cho, vội vàng chạy tới, định trùm lại khăn cho nàng . Kiếp trước, vị ma ma trung thành này đã vì cứu nàng mà bị Lâm Tạ sát hại .
Nhưng Thẩm Chi Ý đã đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua căn phòng. Tất cả đều giống hệt như trong ký ức. Tấm bình phong phượng hoàng bằng vàng ròng do phụ hoàng ban tặng, những món quà cưới chất cao như núi… và cả không khí vui mừng giả tạo này nữa .
Ngoài cửa, tiếng ồn ào ngày một lớn dần. Một đám người xô đẩy nhau, vây quanh một nam nhân mặc hỷ phục đỏ, mặt mày hớn hở, mang theo hơi men nồng nặc. Lâm Tạ đã đến.
“Phò mã tới rồi!” Kim ma ma vui vẻ cất cao giọng.
Lâm Tạ bước vào, ánh mắt hắn sáng rực lên khi nhìn thấy tân nương của mình. Hắn đã phải vất vả bao năm, chịu bao nhiêu tủi nhục để có được ngày hôm nay. Từ nay, hắn là Phò mã của Ngũ công chúa, là con rể của hoàng đế, quyền thế và mỹ nhân đều nằm trong tay. Hắn bước tới, tay cầm chiếc cân vàng, chuẩn bị thực hiện nghi thức cuối cùng .
“Xin Phò mã vén khăn, chúc công chúa và Phò mã long phụng trình tường, trăm năm hòa hợp!”.
Chiếc cân vàng từ từ nâng tấm khăn voan lên. Nụ cười trên môi Lâm Tạ càng thêm rạng rỡ. Hắn đang tưởng tượng đến viễn cảnh tươi đẹp phía trước.
Chát!
Một tiếng tát vang lên, giòn giã và đột ngột, cắt đứt mọi âm thanh hân hoan trong phòng. Tất cả mọi người đều sững sờ. Lâm Tạ ôm lấy một bên má nóng rát, ngơ ngác nhìn Thẩm Chi Ý. Nàng đã đứng dậy từ lúc nào, dáng người mảnh mai trong bộ hỷ phục đỏ rực lại toát ra một khí thế uy nghiêm đến bức người.
Đôi mắt phượng của nàng lạnh như băng, giọng nói trong trẻo nhưng lại mang theo quyền uy không thể kháng cự.
“Phóng túng! Ai cho phép ngươi đứng trước mặt bản công chúa?”.
Lâm Tạ sững sờ, hắn lắp bắp: “Công… công chúa…”
Chát!
Thêm một cái tát nữa, giáng thẳng xuống bên má còn lại của hắn. Lần này, Thẩm Chi Ý dùng sức rất mạnh, năm dấu tay hằn sâu lên gương mặt tuấn tú của hắn, hằn sâu lên cả lòng tự tôn vừa mới được nhen nhóm.
“Bản công chúa nói, quỳ xuống. Ngươi không nghe thấy sao?”.
Giọng nàng không lớn, nhưng từng chữ lại như búa tạ nện vào lòng tất cả những người có mặt. Kim ma ma hoảng hốt định lên tiếng khuyên can, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Chi Ý, bà lập tức im bặt. Đó không phải là ánh mắt của một vị công chúa mười bảy tuổi ngây thơ, mà là ánh mắt của sự thù hận và quyết tuyệt đã được tôi luyện qua cái chết.
Lâm Tạ cắn chặt răng, hai gò má đỏ bừng, nhục nhã, phẫn nộ, nhưng cuối cùng, trước ánh mắt đầy quyền lực của Thẩm Chi Ý, hắn vẫn phải từ từ khuỵu gối, cúi đầu. Hắn không thể không quỳ. Con đường công danh của hắn, tương lai của hắn, tất cả đều phụ thuộc vào người phụ nữ trước mặt .
Nhìn kẻ thù kiếp trước đang quỳ mọp dưới chân mình, Thẩm Chi Ý chỉ cảm thấy một sự hả hê lạnh lẽo. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Nàng ngồi xuống giường, vắt chéo chân, một bên hài thêu tinh xảo chìa ra.
“Hôm nay là ngày đại hỷ, bản công chúa không muốn uống rượu hợp cẩn. Thay vào đó, bản công chúa muốn uống một bát chè hạnh nhân do chính tay Phò mã làm.”. Nàng mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ nhưng không hề có ý cười. “Đúng rồi, nhớ làm nhiều một chút, để tất cả hạ nhân trong phủ đều được nếm thử tay nghề của Phò mã, xem như là quà ra mắt của người.”.
Nàng biết, ở sân sau có một cối đá rất lớn. Để xay đủ hạnh nhân cho cả phủ, một thư sinh trói gà không chặt như hắn, có lẽ phải làm việc suốt cả một đêm dài.
Đêm tân hôn, tân lang bị phạt làm việc của hạ nhân. Nỗi nhục này, so với những gì nàng đã phải chịu đựng, chỉ là một sự khởi đầu.
Sau khi đuổi tất cả mọi người ra ngoài, Thẩm Chi Ý cởi bỏ phượng bào nặng trĩu. Đúng lúc này, Linh Tê vội vã chạy vào, tay cầm một chiếc hộp gấm tinh xảo.
“Công chúa, quản gia nói có người gửi quà mừng đến, là… là của Lục Đại tướng quân.”.
Cái tên Lục Tiêu vang lên khiến trái tim Thẩm Chi Ý khẽ run lên. Kiếp trước, anh cũng đã gửi quà. Bên trong là một con dao găm nạm bảo thạch. Lúc đó, nàng đã sợ hãi vứt đi, cho rằng anh đang uy hiếp nàng . Nhưng bây giờ, nàng mới hiểu, đó là anh muốn nàng có thứ để tự vệ.
Nàng mở hộp gấm, quả nhiên vẫn là con dao găm quen thuộc.
“Đại tướng quân đã rời đi chưa?” Nàng hỏi.
“Chắc là chưa ạ, quản gia vừa nhận được đã lập tức mang đến đây.”.
Không một chút do dự, Thẩm Chi Ý khoác vội chiếc áo choàng, cầm lấy con dao găm và lao ra ngoài. Mái tóc đen dài không kịp búi gọn, tung bay trong gió đêm se lạnh.
Vừa bước ra khỏi cửa chính, nàng nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, cô độc đang quay người rời đi. Ánh đèn lồng đỏ rực của phủ công chúa chiếu lên tấm lưng rộng lớn của anh, tạo nên một hình ảnh vừa kiên định lại vừa đượm buồn.
Nàng hít một hơi thật sâu, cất cao giọng gọi.
“Lục Tiêu.”.
Bóng lưng ấy khựng lại, dường như không tin vào tai mình. Anh từ từ xoay người. Dưới ánh đèn, gương mặt góc cạnh, rám nắng vì sương gió sa trường của anh hiện ra, đôi mắt thâm trầm đầy vẻ kinh ngạc.
Thẩm Chi Ý bước về phía anh, nàng ngẩng cao khuôn mặt kiêu hãnh của một vị công chúa, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười vừa rạng rỡ, vừa mang theo một chút tinh quái.
“Đại tướng quân không phải nói sẽ đến cướp dâu sao?” Nàng nói, giọng trong trẻo như chuông ngân. “Bản công chúa chờ ngài mãi.”.