Chương 1 : Huyết Lệ Tiền Kiếp
Năm Khải Nguyên thứ hai, trận tuyết đầu đông phủ trắng cả dãy Mang Sơn hùng vĩ. Trước hoàng lăng, gió lạnh buốt thấu xương, thổi tung những lá cờ tang trắng xoá, tạo nên một khung cảnh bi thương đến tột cùng.
Thanh Loan cảm nhận được cái lạnh, không phải cái lạnh của tuyết, mà là cái lạnh từ sâu trong tâm khảm, lạnh hơn cả cái chết. Nàng nằm đó, trong một cỗ quan tài bằng ngọc thạch lạnh lẽo, thân thể không còn nguyên vẹn. Đôi tay từng vì Hoài Nam Vương phủ mà nhuốm đầy máu tanh, từng cầm kiếm bảo vệ người nàng yêu thương nhất, nay đã không còn. Vị trí của chúng được thay thế bằng đôi tay giả làm từ gấm vóc, một sự sỉ nhục tàn nhẫn cho một gián điệp, một võ giả.
Nàng nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng của kiếp trước. Nửa đời người đao quang kiếm ảnh, đối đầu với quyền hoạn Ninh Yến Lễ, tất cả đều vì một lời hứa của Lý Mộ Lăng – thanh mai trúc mã, thế tử Hoài Nam Vương phủ. Hắn nói, chỉ cần hắn có được thiên hạ, nàng sẽ là hoàng hậu của hắn. Nàng đã tin, tin một cách ngu muội.
Để rồi khi đại nghiệp sắp thành, chính tay hắn, người mà nàng dùng cả tính mạng để bảo vệ, đã bưng đến cho nàng một ly rượu độc.
“Thanh Loan, nàng đã vất vả rồi,” giọng hắn vẫn ôn nhu như nước, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như băng giá. “Uống cạn ly này, mọi ân oán sẽ tan biến. Nàng sẽ được an nghỉ.”
An nghỉ? Nàng cười, một nụ cười thê lương hơn cả tiếng khóc. Máu tươi từ khóe miệng trào ra, hòa cùng vị đắng chát của rượu độc, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng. Nàng nhìn hắn, cố gắng khắc sâu khuôn mặt giả dối đó vào tận xương tủy. Nàng nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt hắn, sự ghê tởm dành cho một quân cờ đã hết giá trị sử dụng.
Nàng chết không nhắm mắt. Hận thù ngút trời, oán khí không tan, linh hồn nàng bị giam cầm trong bóng tối vô tận, ngày ngày bị ngọn lửa căm hờn thiêu đốt. Nàng nguyền rủa, nếu có kiếp sau, nàng nhất định sẽ khiến Lý Mộ Lăng và cả Hoài Nam Vương phủ phải trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần.
Không biết đã trôi qua bao lâu, trong bóng tối đặc quánh, một tia sáng le lói bỗng xuất hiện.
Không khí lạnh lẽo mang theo mùi thuốc bắc nồng đậm tràn vào khoang mũi, khiến Thanh Loan ho sặc sụa. Cơn ho dữ dội kéo nàng ra khỏi cơn mê man bất tận, trái tim vốn đã ngừng đập bỗng nhiên rung lên một nhịp mạnh mẽ.
“Thanh Loan! Nàng tỉnh rồi!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Thanh Loan khó nhọc mở mắt, ý thức dần dần quay trở lại. Nàng nhìn thấy một khuôn mặt lo lắng, đó là Họa Bình, người tỷ muội tốt đã cùng nàng vào cung.
Nàng đưa tay lên, một đôi tay trắng nõn, thon dài, hoàn toàn nguyên vẹn. Nàng sững sờ, nước mắt không tự chủ mà tuôn rơi. Nàng đã sống lại.
“Ta… ta chưa chết sao?” Giọng nàng khàn đặc, yếu ớt.
Họa Bình vội đỡ nàng dậy, đưa cho nàng chiếc khăn tay, lo lắng nói: “Nàng nói mê sảng gì vậy? Nàng chỉ bị sốt cao, hôn mê hai ngày nay thôi. May mà thuốc của Hoắc đại nhân có hiệu quả, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại rồi.”
Thanh Loan nắm chặt tay Họa Bình, cảm nhận hơi ấm chân thật từ lòng bàn tay tỷ ấy. Nàng nhìn quanh căn phòng đơn sơ nhưng sạch sẽ của cung nữ, nhìn ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên những hạt bụi li ti đang bay lơ lửng trong không khí.
Nàng đã thực sự sống lại.
Trời xanh có mắt, đã cho nàng một cơ hội làm lại từ đầu.
Nàng bước xuống giường, đôi chân trần cảm nhận sự mát lạnh của nền gạch. Nàng đẩy cửa sổ ra, hít một hơi thật sâu không khí trong lành của mùa hạ. Phía xa xa là những mái cong cung điện trùng trùng điệp điệp dưới ánh nắng rực rỡ.
Năm Chính Nguyên thứ mười sáu.
Nàng đã quay về chín năm trước, thời điểm nàng mới vào cung được bốn năm, vẫn còn là một con cờ trung thành trong tay Hoài Nam Vương phủ. Lúc này, tiên đế vẫn còn tại vị, Thái tử Lý Chiêu vẫn còn non nớt, và Hoài Nam Vương phủ vẫn chưa công khai tạo phản.
Và quan trọng nhất, Ninh Yến Lễ, kẻ thù không đội trời chung của nàng kiếp trước, lúc này vẫn chỉ là một hoạn quan được hoàng đế sủng ái, quyền lực chưa thực sự vươn ra ngoài hậu cung.
Kiếp trước, nàng và hắn như nước với lửa, đấu đá nửa đời người. Nàng căm hận sự tàn nhẫn, thủ đoạn của hắn. Nhưng giờ đây, trong cuộc đời mới này, kẻ thù lớn nhất lại chính là quân cờ hữu dụng nhất.
Muốn báo thù Lý Mộ Lăng, muốn lật đổ Hoài Nam Vương phủ, nàng không thể không mượn sức của Ninh Yến Lễ. Chỉ có hắn, kẻ được mệnh danh là “Ngọc Diện Diêm La”, mới đủ sức đối đầu với thế lực của Hoài Nam Vương.
“Sao lại đi chân trần thế này, không sợ lại bị cảm lạnh à?” Họa Bình cằn nhằn, cầm đôi hài thêu đến bên cạnh.
Thanh Loan mỉm cười nhận lấy, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. “Đa tạ tỷ tỷ.”
Đúng lúc này, một tiếng chim hót lanh lảnh vang lên ngoài cửa sổ. Một con chim sẻ nhỏ màu xanh biếc đậu trên bệ cửa, nghiêng đầu nhìn vào trong rồi bay vút đi, để lại một cuộn giấy nhỏ xíu được buộc cẩn thận ở chân.
Thanh Loan tim đập thót một cái. Nàng nhận ra con chim đó, là loại chim đưa tin mà Lý Mộ Lăng đặc biệt huấn luyện.
Nàng giả vờ đóng cửa sổ, nhanh tay giấu cuộn giấy vào trong tay áo. Mở ra, bên trong chỉ có vài chữ ngắn gọn, nét chữ quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm: “Mùi thời tam khắc, Phượng Nghi Cung.”
Là chữ của Lý Mộ Lăng.
Hơi thở của Thanh Loan trở nên nặng nề. Cảm giác đau đớn khi bị rượu độc thiêu đốt ruột gan lại ùa về. Nàng siết chặt cuộn giấy trong lòng bàn tay, móng tay đâm sâu vào da thịt. Ngọn lửa hận thù bùng lên dữ dội trong đôi mắt vốn trong veo của nàng.
Lý Mộ Lăng, ngươi chờ đó. Món nợ máu kiếp trước, kiếp này ta sẽ bắt ngươi và cả gia tộc của ngươi phải trả đủ cả vốn lẫn lời!
Đúng Mùi thời, xa giá của Hoàng đế Lý Tuân quả nhiên đã đến Phượng Nghi Cung. Các cung nhân đều quỳ rạp xuống đất nghênh đón. Thanh Loan đứng trong hàng, cúi đầu, che giấu đi ánh mắt sắc bén của mình.
Một cỗ kiệu tám người khiêng được chạm trổ hình rồng tinh xảo dừng lại trước cửa cung. Tấm rèm vàng được vén lên, Hoàng đế Lý Tuân, một người đàn ông với khuôn mặt xanh xao và đôi mắt thâm quầng vì tửu sắc, uể oải bước ra.
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.” Lục Hoàng hậu dẫn đầu chúng cung nhân hành lễ.
Lý Tuân thờ ơ phất tay, rồi quay lại nói vào trong kiệu: “May mà có Ninh khanh đi cùng, đường đến đây mới không quá nhàm chán.”
Ninh khanh?
Trái tim Thanh Loan khẽ run lên. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía cỗ kiệu.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tấm rèm lay động, để lộ một bóng người mặc áo bào màu mực thẫm. Một bàn tay với những ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng như ngọc, nhẹ nhàng vén tấm rèm từ bên trong.
Ngay sau đó, một khuôn mặt tuyệt sắc xuất hiện trước mắt mọi người.
Đó là Ninh Yến Lễ.
Hắn có một khuôn mặt như tạc tượng, đẹp tựa trích tiên, đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch lên, con ngươi đen láy sâu không thấy đáy. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng bạc tình. Hắn đứng đó, lẳng lặng như một pho tượng ngọc, toát ra một khí chất lạnh lùng, xa cách, khiến người ta không dám đến gần.
Thanh Loan nghe thấy tiếng hít vào đầy kinh ngạc của các cung nữ xung quanh. Nàng biết, họ đều bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc. Nhưng chỉ có nàng mới biết, đằng sau vẻ ngoài như tiên nhân đó là một trái tim lạnh như sắt đá và những thủ đoạn tàn độc đến mức nào.
Ninh Yến Lễ bước xuống kiệu, áo bào màu mực thẫm khẽ lay động theo từng bước chân. Hắn hướng về phía Lục Hoàng hậu, khẽ cúi đầu hành lễ: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Giọng nói của hắn trong trẻo, lạnh lùng như tiếng ngọc vỡ.
Thanh Loan cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu đổ mồ hôi. Kẻ thù của nửa đời trước, cơn ác mộng đã ám ảnh nàng vô số lần, giờ đây đang đứng ngay trước mắt.
Nàng đang mải mê chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn thì đột nhiên, Ninh Yến Lễ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung.
Hắn đang nhìn nàng.
Đôi mắt phượng sâu thẳm đó quét qua nàng, không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng lại sắc bén như một lưỡi dao, dường như muốn nhìn thấu tâm can nàng. Thanh Loan cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Trò chơi, đã bắt đầu.