Chương 1 : Tỉnh Mộng Giữa Quá Khứ
Lý Tưởng lơ mơ tỉnh dậy trong cơn đau đầu như búa bổ. Mùi rượu nồng nặc vẫn còn phảng phất đâu đó, trộn lẫn với mùi bánh kem ngọt ngấy và cả vị mặn chát của nước mắt. Ký ức cuối cùng của cô là hình ảnh mẹ, bà Lưu Thiến, ngồi đối diện, đôi mắt cũng hoe đỏ khi hai mẹ con cùng nhau ôn lại chuyện cũ trong ngày sinh nhật lần thứ hai mươi tám của cô. Họ đã nói về người đàn ông đó, người cha tệ bạc tên Lý Bình, người đã ngoại tình rồi dứt khoát ly hôn, để lại khoản tiền cấp dưỡng một vạn tệ như một sự bố thí trước khi biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời hai mẹ con.
“Mẹ… đừng đi mà…” Lý Tưởng lẩm bẩm trong cơn mê, tay quờ quạng trong không khí. Giấc mơ quay về ngày ly hôn ấy lại ùa đến, dai dẳng như một vết sẹo không bao giờ lành. Cô thấy mình, một đứa trẻ con trong chiếc váy hoa nhỏ, níu chặt tay mẹ, gào khóc trước chiếc xe đạp “Phượng Hoàng” cũ kỹ, tuyệt vọng ngăn bà rời đi.
Cơn đau nhói ở thái dương khiến cô phải mở mắt. Ánh sáng lờ mờ hắt vào từ khung cửa sổ khiến cô nheo mắt lại. Đây không phải là căn hộ nhỏ mà hai mẹ con đã thuê suốt bao năm qua. Lý Tưởng giật mình ngồi bật dậy, cơn đau đầu lập tức bị thay thế bởi một cú sốc cực độ.
Căn phòng này… xa lạ mà lại quen thuộc đến kỳ lạ. Chiếc TV màn hình phẳng cỡ lớn đã biến mất, thay vào đó là một chiếc TV Sony đời cũ với màn hình lồi và kích thước khiêm tốn. Những chồng sách ngoại văn và tạp chí thời trang trên kệ cũng không còn, chỉ còn lại vài cuốn truyện tranh và sách giáo khoa nhàu nát. Cô hoảng hốt nhìn xuống cơ thể mình. Đôi tay thon thả đâu rồi? Thay vào đó là hai cánh tay mập mạp, trắng bệch. Cô đưa tay lên sờ mặt, cảm nhận được hai ngấn cằm nọng và cặp má phúng phính đến mức gần như lấp cả đôi mắt.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Lý Tưởng lảo đảo bước xuống giường, đôi chân nặng nề như đeo chì. Cô tiến về phía tấm gương duy nhất trong phòng. Hình ảnh phản chiếu trong đó là một cô bé xa lạ mà cũng chính là cô – một phiên bản Lý Tưởng mập mạp, quê mùa, khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Mái tóc đen nhánh, làn da trắng mịn màng của tuổi dậy thì không thể che đi sự thật rằng cô đang thừa cân trầm trọng.
“Đây là mơ… chắc chắn là mơ…” Cô lẩm bẩm, vỗ vỗ vào má mình. Cảm giác đau điếng khẳng định đây không phải là một giấc mơ.
Tầm mắt cô chợt dừng lại ở góc tường, nơi treo một tờ lịch cũ. Những con số in đậm màu đỏ đập thẳng vào mắt cô: “NĂM 1995”.
Não Lý Tưởng như ngừng hoạt động. 1995? Cô đã quay ngược thời gian hơn hai mươi năm? Quay về cái thời điểm mà bi kịch gia đình cô sắp sửa bắt đầu?
“Cạch.”
Cánh cửa phòng bật mở. Một người đàn ông trung niên với gương mặt quen thuộc trong những tấm ảnh cũ bước vào. Ông mặc một chiếc tạp dề, tay còn cầm chiếc xẻng lật thức ăn, mỉm cười hiền hậu.
“Tiểu Tưởng à, dậy rồi sao? Mẹ con ra ngoài mua bánh kem rồi. Hôm nay là sinh nhật con, ba đích thân xuống bếp, thế nào, có giỏi không?”
Người đàn ông đó. Chính là ông ta. Lý Bình. Người cha mà trong suốt những năm tháng trưởng thành, cô chỉ biết đến qua lời kể đầy oán hận của mẹ, qua những đêm bà khóc thầm một mình. Người đàn ông đã vì một người phụ nữ khác mà vứt bỏ vợ con, người mà cô đã thề sẽ không bao giờ tha thứ. Giờ đây, ông ta đang đứng trước mặt cô, sống động, trẻ trung hơn rất nhiều, và gọi cô bằng cái tên thân mật “Tiểu Tưởng”.
Lý Tưởng đứng chết trân. Cổ họng cô khô khốc, tay chân tê dại. Cô muốn gào lên, muốn chất vấn, muốn trút hết mọi căm hờn đã dồn nén suốt bao năm. Nhưng tất cả những gì cô có thể làm là trân trối nhìn ông, đôi mắt không giấu nổi sự thù hận.
Lý Bình dường như nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt con gái. Nụ cười trên môi ông tắt dần. “Tiểu Tưởng, con sao thế?” Ông bước tới, đưa tay lên trán cô. “Không sốt mà.”
Làm sao cô có thể giải thích được đây? Rằng tôi không phải là con gái ông, à không, tôi chính là con gái ông nhưng đến từ tương lai, nơi mà ông đã phản bội mẹ con tôi? Rằng tôi đã sống hai mươi tám năm với sự căm ghét dành cho ông?
Lý Tưởng biết rằng mình không thể nói ra sự thật. Cô giật lùi lại, kéo chăn trùm kín đầu, giọng nói run rẩy: “Con… con hơi mệt. Con muốn ngủ thêm một chút.”
Thấy con gái vẫn cư xử như thường lệ, Lý Bình cũng không nghĩ nhiều. Có lẽ con bé chỉ đang dỗi vặt tuổi mới lớn. Ông xua xua chiếc xẻng trong tay, giọng vui vẻ trở lại: “Nhanh lên đấy nhé, tay nghề của ba hơn mẹ con nhiều. Con mà không dậy, mẹ về thấy con còn nằm ườn ra là không xong đâu.”
Tiếng cửa phòng đóng lại. Lý Tưởng vén chăn ra, nước mắt đã lăn dài trên gò má mũm mĩm. Cô không biết đây là phúc hay họa. Quay về quá khứ, nơi bi kịch chưa xảy ra, nơi cô vẫn có một gia đình trọn vẹn. Nhưng cái giá phải trả là đối mặt với người đàn ông này mỗi ngày, phải giả vờ như không có gì, phải gọi ông ta là “ba”.
Cô nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ dưới nhà. Tiếng mẹ cô, Lưu Thiến, và cả tiếng của ông ta. Họ có vẻ rất hạnh phúc. Một gia đình hạnh phúc, hoàn chỉnh. Đó chẳng phải là điều cô đã mơ ước suốt thời thơ ấu hay sao?
Lý Tưởng lau nước mắt, bước xuống lầu. Cô thấy mẹ đang ngồi trên sofa, còn Lý Bình đang loay hoay trong bếp. Mùi thức ăn thơm phức lan tỏa khắp căn nhà hai tầng rộng rãi. Đây là một cuộc sống sung túc, khác hẳn căn hộ chật chội sau này của hai mẹ con. Rõ ràng, Lý Bình vào thời điểm này vẫn là một người đàn ông thành đạt, có khả năng lo cho vợ con một cuộc sống đủ đầy.
“Con ăn bánh kem đi.” Lưu Thiến mỉm cười, chỉ vào chiếc bánh được đặt trang trọng trên bàn. Bà vẫn xinh đẹp như trong ký ức của Lý Tưởng, chỉ là trẻ hơn, và đôi mắt không có nét u buồn thường trực như sau này.
Lý Tưởng ngồi xuống, xúc một miếng bánh cho vào miệng. Vị ngọt tan ra, nhưng lòng cô lại đắng ngắt. Cô len lén quan sát hai người họ. Lý Bình bưng đĩa thức ăn ra, ân cần gắp cho vợ một miếng. Lưu Thiến liếc chồng một cái đầy tình tứ. Họ trông thật sự giống một cặp vợ chồng kiểu mẫu.
“Con bé này, sao cứ im lặng thế?” Lưu Thiến véo nhẹ má con gái. “Bố mẹ bận rộn cả buổi sáng, con chẳng nói được câu nào tử tế à?”
Lý Tưởng giật mình, cố nặn ra một nụ cười: “Con ăn no rồi ạ.”
Cô vội vàng đứng dậy, chạy về phòng. Cô không thể chịu đựng thêm được nữa. Khung cảnh này, vừa là giấc mơ, vừa là địa ngục đối với cô. Cô biết mình đã thật sự xuyên không rồi, quay về cái thời điểm mà cô có tất cả – một gia đình trọn vẹn, một cuộc sống đủ đầy, và cả… một cơ thể quá khổ.
Đêm đó, Lý Tưởng không tài nào ngủ được. Cô trằn trọc, lắng nghe tiếng nói cười khe khẽ vọng lên từ phòng của cha mẹ. Cô nghe thấy Lý Bình thì thầm: “Bà xã, ngủ ngon.” Và tiếng mẹ cô đáp lại dịu dàng. Trái tim Lý Tưởng chợt nhói lên một cảm giác chua xót.
Đây là sự thật. Dù tàn nhẫn đến đâu, cô cũng phải chấp nhận nó. Chấp nhận rằng mình đã quay về, rằng người đàn ông kia vẫn là cha cô, và bi kịch vẫn chưa xảy ra. Có lẽ… có lẽ đây là một cơ hội để cô thay đổi tất cả. Ngăn chặn sự phản bội, giữ lại gia đình này. Và quan trọng hơn cả, là thay đổi chính bản thân mình. Bắt đầu từ việc loại bỏ đống mỡ thừa đáng ghét này.