Chương 1: Xuyên không
Năm Khánh Đức thứ mười.
Vị Hoàng đế già cả đương triều ngày càng mụ mị, còn mấy vị Hoàng tử thì lại tranh quyền đoạt vị đến mức “nước sôi lửa bỏng”. Bách quan chốn triều đình không ngừng đấu đá, chỉ mong rằng sẽ “đặt cược” đúng phe giữa Thái tử và Nhị Hoàng tử – những người có tiếng nói nhất.
Nhằm đạt được công lao “từ rồng”, tất cả đều sẵn sàng mưu cầu quyền lợi, mặc cho tương lai phía trước đầy rẫy hiểm nguy.
…
Khi ánh bình minh còn chưa kịp hé rạng, những chiếc lá vàng úa cứ thế xoay vòng, chao liệng trong gió, rơi lả tả xuống mặt đất. Cảnh tượng tiêu điều, xơ xác của khu vườn như càng tô điểm thêm cho tâm trạng ủ dột, sầu não của Trần Bỉnh Giang.
“Haizz…” Hắn lại thở dài một tiếng, chiếc tách trà đang cầm trên tay cũng không buồn nhấp. Hắn đã ngồi thẫn thờ trong thư phòng được gần một canh giờ, nhưng trong đầu vẫn rối như tơ vò, không thể nào hiểu được một vấn đề duy nhất:
Hắn ngủ một giấc yên lành, cớ sao khi tỉnh dậy lại xuyên không rồi?
“Nguyên thân” của Trần Bỉnh Giang là thế tử phủ Khang Vương, cháu ruột của Hoàng đế đương triều, một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Hắn sở hữu gương mặt tuấn tú, sống mũi cao thẳng cùng ngũ quan thanh tú. Chiếc túi hương và miếng ngọc bội đeo bên hông cùng với phong thái ung dung, lịch thiệp đã khiến hắn dù có ngồi thất thần trong bộ dạng sầu não vẫn toát lên hình tượng của một vị công tử cao quý.
Có thể nói, chính bộ dạng u sầu, buồn bã này lại càng khiến đám nha hoàn thương xót hơn.
Hai nha hoàn thân cận là Xuân Cúc và Bách Chỉ bị hắn cho lui ra ngoài chờ từ trước, thấy vậy liền không kìm được mà thì thầm to nhỏ: “Thế tử hôm nay không biết có chuyện gì mà lại buồn phiền thế nhỉ?”
“… Ngươi có biết Vương gia đã đến phủ Tĩnh Dũng bá từ tối qua rồi không? Đến giờ vẫn chưa về phủ đấy.”
Xuân Cúc kinh ngạc che miệng: “Này tỷ tỷ, ý ngươi là…”
Cô nuốt lại những lời định nói, không dám nói hết. Nghĩ lại một chút, cô lại thấy thương cảm: “Lẽ nào những tin đồn ngày trước là thật? Nếu thật sự… gặp phải chuyện như vậy, ai mà không sợ hãi cơ chứ? E là Thế tử nhà chúng ta chỉ mong Vương gia sớm quay về thôi.”
Nghe thấy tiếng thì thầm của hai nha hoàn lớn, Trần Bỉnh Giang lơ đãng liếc về phía cửa. Lập tức, bọn họ im bặt, cúi đầu cung kính đứng chờ như ban đầu. Thực ra, hắn cũng chẳng để tâm đến những lời bàn tán ấy. Đặt chiếc tách trà xuống, hắn tiếp tục trầm tư trong lòng.
May mà cha mẹ của “nguyên thân” là Khang quận vương và quận vương phi đã đi ra ngoài giải quyết công việc từ mấy ngày trước, ngày trở về vẫn chưa định. Nếu không, hắn sẽ không biết phải ứng phó thế nào trong tình huống này.
Trần Bỉnh Giang xuyên không vào sáng sớm hôm nay. Sau khi miễn cưỡng ứng phó với hai nha hoàn và quản gia, hắn mới tạm thời hiểu rõ tình cảnh của mình:
Nói một cách đơn giản, hắn xuyên vào một cuốn sách.
Nói một cách phức tạp hơn: Hắn xuyên vào cuốn tiểu thuyết cẩu huyết mà mình đọc trước khi ngủ. Hắn xuyên vào đúng nhân vật “Trần Bỉnh Giang” có cùng tên với mình, một người trong hoàng thất có tước vị cần được kế thừa, một “pháo hôi” xui xẻo mất mạng trong tương lai.
Điều đáng sợ là cái tương lai bi thảm đó hắn gần như không thể né tránh.
[…]
Khi bọn họ đi xuống, trong trung sảnh chỉ còn lại người trong nhà. Trần Bỉnh Giang liếc nhìn tiểu đồng mặt tròn, thăm dò hỏi: “Mẫu thân, chúng ta đón Chu huynh về đây, liệu bên Bá tước có chấp nhận không?”
“Không chấp nhận.” Quận vương phi trả lời thẳng thắn, vẻ sầu muộn lúc trước trên mặt bà đã biến mất, thay vào đó là sự thoải mái: “Thế là đã triệt để đắc tội với ông ta rồi!”
“Vậy thì…?”
Khang Vương cũng tỏ vẻ nhẹ nhõm, không còn vẻ rầu rĩ như lúc nãy: “vừa hay mượn chuyện này để giữ khoảng cách! Hừ, nhiều năm qua họ cứ luôn bám lấy chúng ta, sống gần nhau như vậy thật khó mà tách ra được, ta vẫn luôn lo lắng. Giang nhi, con phải nhớ kỹ, chúng ta là người hoàng tộc vốn dĩ không nên qua lại quá thân cận với các gia đình quý tộc, đặc biệt là Tĩnh Dũng bá.”
“Làm sao ta lại không biết ông ta đang nghĩ gì? Nghe nói ông ta và người của Nhị Hoàng tử có vẻ qua lại thân thiết…” Câu nói cuối cùng của Khang Vương nhỏ đến mức ngay cả những nha hoàn, tiểu đồng đứng xa trong trung sảnh cũng không nghe thấy.
Trần Bỉnh Giang thầm cảm thán trong lòng.
Quả nhiên, các cuốn tiểu thuyết cẩu huyết đều hợp lực lại rồi! Phủ Tĩnh Dũng bá trong câu chuyện “thế tử thật, thế tử giả” lại bắt đầu ủng hộ Nhị Hoàng tử trong câu chuyện “đoạt ngôi” sao? Thế thì phủ nhà họ đúng là nên tránh xa ra một chút, kẻo không cẩn thận lại bị bán đứng.
Tuy nhiên, cho đến lúc này, những tình tiết “hóng hớt” này vẫn chưa liên quan gì đến bọn họ.
“Nhi tử đã hiểu.” Trần Bỉnh Giang thành khẩn nói. Hắn đã thành công vượt qua buổi gặp mặt đầu tiên với cha mẹ, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, liền quay về phòng nghỉ ngơi.
Cũng chính trong đêm đó.
– Thế tử giả Chu Dương, người được sắp xếp ở lại Phong Hà Viện, đã thổ huyết mà chết.