Chương 10 : Bị sốt rồi
Người đến khiêng Nguyễn Vãn Phong có năm sáu người, quản gia và bác sĩ gia đình đứng bên cạnh chỉ đạo.
Nguyễn Vãn Phong trở lại giường mặt mày đỏ bừng, chui vào trong chăn, quản gia đứng bên cạnh cứ khuyên cậu lộ mặt ra đừng có tự làm mình ngạt.
Kỳ mẫn cảm lần này của Triển Lăng Vân đã vượt quá phạm vi kiểm soát, ngay trong đêm đã được đưa đến sơn trang.
Nguyễn Vãn Phong khỏe lại kha khá, tiếp tục vào đoàn đóng phim.
“Sao vậy Tiểu Phong Phong, hai hôm nay chị thấy tinh thần em uể oải quá. Người nhà em phát hiện em lén ra ngoài đóng phim à?” Chị Đồng ngồi bên cạnh Nguyễn Vãn Phong hỏi.
Nguyễn Vãn Phong lắc đầu, chị Đồng tiếp tục nói: “Mấy lần này em thể hiện không tệ, đạo diễn Giản nhìn em ánh mắt cũng hiền hòa hơn nhiều.”
“Có sao? Sao em không phát hiện.”
“Aiz, em làm sao mà phát hiện được, cứ nhập vai là cả người em như không còn ở không gian này nữa. Đúng rồi, chiều nay vai diễn có Khúc Tương Lí tham gia có cảnh quay, diễn một vai hòa thượng, em có chút cảnh tay đôi với anh ấy. Trong sự nghiệp mười mấy năm của Khúc Tương Lí, đây là lần đầu tiên anh ấy diễn vai hòa thượng, em không chỉ chứng kiến lần đầu tiên của anh ấy mà còn có tiếp xúc với anh ấy nữa.”
“Vâng, em xem kịch bản rồi, miêu tả đoạn phim này rất đơn giản, Hầu Yến cũng chính vì vị hòa thượng tên Tân Cần kia mới từ bỏ chấp niệm.” Lời nói của Nguyễn Vãn Phong rất bình thản.
Chị Đồng nhíu mày cảm thấy không ổn, “Tiểu Phong Phong, em sắp được đóng chung với thần tượng của mình rồi, còn có tiếp xúc cơ thể nữa, sao em có thể tỏ ra bình tĩnh như vậy.”
“Chị Đồng, Khúc Tương Lí đúng là thần tượng của em, thực ra em cũng không bình tĩnh, lúc vào giới giải trí cũng từng ảo tưởng có một ngày được hợp tác với anh ấy. Nhưng bây giờ em đang làm việc chứ không phải theo đuổi thần tượng, em nên có trách nhiệm với công việc của mình.”
“Chậc chậc, Tiểu Phong Phong, em đã trải qua chuyện gì mà trưởng thành nhanh thế, có phải mấy hôm chị không ở đây Giản Tây Dã đã hành hạ em không?” Chị Đồng trong đầu toàn là nghi hoặc về Nguyễn Vãn Phong.
Buổi chiều.
Trong một ngôi chùa, Hầu Yến vì hận thù mà rơi vào chấp niệm, quỳ trên đệm bồ đoàn, tay lần một chuỗi tràng hạt. Để vào vai hắc hóa, toàn bộ tạo hình của Nguyễn Vãn Phong đều thiên về tông màu lạnh, xung quanh là một đám hòa thượng đang tụng kinh.
“Mẫu thân, con đã báo thù cho người, nhưng con lại…” Hầu Yến với đôi mắt phượng nhìn lên tượng Phật trang nghiêm.
Trong chùa toàn là mùi hương khói, Hầu Yến từ nhỏ đã bị bệnh về họng, ngửi một lúc liền bắt đầu ho, người hầu quỳ bên cạnh muốn khuyên cậu rời đi. Nhưng Hầu Yến nhất quyết không đi, cậu đang đợi một người, người đó cũng không biết có xuất hiện hay không.
Nghĩ lại, Hầu Yến nhếch mép nở một nụ cười nham hiểm, “Lão đầu trọc kia nếu còn không xuất hiện, ta sẽ giết người đó.”
“A di đà Phật, thưa thí chủ, trước mặt Phật Tổ mà sát hại sinh linh sẽ bị trời phạt đó.” Vị trụ trì già nhắm mắt, lạnh nhạt nói.
Các hòa thượng xung quanh ngồi trên đất miệng không ngừng tụng kinh, sự kiên nhẫn của Hầu Yến sắp cạn kiệt. Cậu từ trên đệm bồ đoàn đứng dậy, rút con dao trên người thị vệ bên cạnh, kề vào cổ trụ trì, “Lão đầu trọc, ta thấy hôm nay đồ đệ của ngươi không định đến rồi, vậy ta sẽ giết hết tất cả các ngươi để trút giận. Sau đó ta sẽ tìm đến tên đồ đệ cưng của ngươi, ta muốn hắn phải sống không bằng chết!”
Thấy lưỡi dao sắc bén sắp rạch cổ vị trụ trì già, lại bị một luồng lực đẩy ra.
Một người mặc áo dài màu xanh đứng ở cửa, ánh sáng bên ngoài chiếu vào người anh ta, người đó sắc mặt bình tĩnh, mày mắt lạnh lùng, mang lại một vẻ đẹp khó tả.
Thấy người, Hầu Yến bật cười, “Ngươi đến rồi, Tân Cần, ngươi cuối cùng cũng đến rồi. Nếu không các vị sư phụ, sư huynh, sư đệ, đồ đệ của ngươi đều sẽ bị ta giết sạch!”
“A di đà Phật.” Tân Cần không bước vào cửa mà nhìn tượng Phật, lạnh nhạt nói: “Hầu Yến, ân oán giữa ta và ngươi cớ gì phải liên lụy đến người khác, họ đều là người vô tội, thả họ đi.”
Hầu Yến vặn vặn cổ nói: “Được thôi, nợ của chúng ta, chúng ta tự mình tính.”
Tân Cần làm động tác mời, Hầu Yến mặc kệ sự ngăn cản của thị vệ, cùng Tân Cần đi ra ngoài.
“Cắt! Rất tốt, cảm xúc tuột dốc, chúng ta nghỉ một chút, lát nữa quay bù một cảnh, mọi người vất vả rồi.” Mặt đạo diễn Giản không còn đen như mấy hôm trước, sau nhiều ngày la mắng, các diễn viên cũng đã nhập vai.
“Anh Khúc, anh vất vả rồi.” Nguyễn Vãn Phong nói với Khúc Tương Lí.
Khúc Tương Lí sờ đầu trọc của mình nói: “Có gì vất vả đâu, tôi chỉ đứng nói vài câu thôi, người vất vả là các nhân viên. Tiểu Lưu, lát nữa đi mua ít kem phát cho mọi người, tôi mời, kem ăn thoải mái.”
Tiểu Lưu là trợ lý của Khúc Tương Lí, “Vâng ạ anh.”
“Chờ đã, tôi quên mất mấy chị em có ngày đặc biệt, Tiểu Lưu, mua cho mấy chị em này một ít trà sữa ấm nhé, nhớ cho thêm nhiều đường.”
Chuyên viên trang điểm đang dặm lại lớp trang điểm cho Khúc Tương Lí, mặt thoáng ửng hồng, “Thầy Khúc thật là dịu dàng chu đáo, ai cũng nghĩ đến.”
“Không có gì, đều là cùng làm việc, các bạn còn vất vả hơn, là chuyện nên làm.”
Vì Khúc Tương Lí đã mua kem và trà sữa ấm, nên lúc quay bù mọi người đều dốc hết sức. Quay xong liền tan làm, Nguyễn Vãn Phong ngồi trong phòng trang điểm tạm thời, chuyên viên trang điểm đang tẩy trang cho cậu.
Bên cạnh cậu còn có Tri Hứa, hôm nay trạng thái của anh không tốt lắm, Nguyễn Vãn Phong không biết nhiều về anh. Chỉ biết anh đã vào nghề nhiều năm, cũng có rất nhiều fan, đóng qua nhiều vai chính trong các bộ phim ăn khách, việc đến đóng vai chính trong một bộ phim ngắn khiến cậu không hiểu nổi.
“Thầy Tri Hứa, thầy Tri Hứa, thầy không sao chứ?”
Nguyễn Vãn Phong theo tiếng nói quay đầu lại thấy Tri Hứa đang gục trên bàn, xung quanh có mùi tin tức tố, cậu vội vàng đứng dậy suýt nữa đụng phải chuyên viên trang điểm đang tẩy trang cho mình. Cậu đến trước mặt Tri Hứa hỏi, “Sao vậy?”
Chuyên viên trang điểm cho Tri Hứa mặt ngơ ngác, “Tôi, tôi không biết, gọi thầy Tri Hứa thế nào cũng không tỉnh, còn tỏa ra mùi tin tức tố nữa.”
“Mau đi gọi trợ lý của anh ấy.” Nguyễn Vãn Phong tiến lên lay lay Tri Hứa nhưng không có phản ứng, người anh rất nóng có thể là bị sốt. Nhưng mùi tin tức tố có gì đó không đúng, theo phán đoán của Nguyễn Vãn Phong, Tri Hứa không có phát tình.
Lúc trợ lý vào, Nguyễn Vãn Phong đã bế Tri Hứa lên, “Các người mau gọi xe cấp cứu đi, anh ấy sốt cao rồi.”
Trợ lý nghe Tri Hứa sốt cao, hoảng loạn lấy điện thoại ra bắt đầu gọi, Nguyễn Vãn Phong bế Tri Hứa chạy ra ngoài. Vừa hay đụng phải Khúc Tương Lí đã tẩy trang xong chuẩn bị đi về, “Đây là sao vậy?”
Nguyễn Vãn Phong trả lời: “Anh ấy sốt rồi, phải mau đến bệnh viện.”
Khúc Tương Lí nhìn lớp trang điểm tẩy dở của Nguyễn Vãn Phong, suy nghĩ gần một phút.
“Tiểu Lưu, đi lái xe đưa họ đến bệnh viện, phim trường này hẻo lánh quá. Xe cộ đông đúc, xe cấp cứu không vào được, mau đi!” Nói xong, Tiểu Lưu chạy đi lái xe.
Khúc Tương Lí giúp bế Tri Hứa lên xe, rồi gọi trợ lý của anh ta, xe chưa ra khỏi phim trường đã có một đám fan hâm mộ chặn ở cửa. Tài xế bấm còi mấy tiếng cũng không được, bên ngoài toàn là fan của Khúc Tương Lí, vì bộ phim ngắn không tên tuổi này của Giản Tây Dã, Khúc Tương Lí đã tốn không ít công sức quảng bá.
Bất đắc dĩ xe bị chặn một lúc, Khúc Tương Lí trực tiếp bảo Tiểu Lưu gọi điện cho bảo an mới đưa được xe ra khỏi phim trường.
Trên xe rất yên tĩnh, tinh thần Nguyễn Vãn Phong cực kỳ căng thẳng, nhiệt độ cơ thể của Tri Hứa trong lòng cậu cứ tăng lên. Nóng đến mức không thể tin nổi, Nguyễn Vãn Phong đang áp sát vào cậu cũng cảm thấy da mình bị bỏng.
Trợ lý ở bên cạnh mắt đỏ hoe, như vừa mới khóc, “Anh Tri Hứa, anh đừng có chuyện gì nhé.” Trợ lý cầu nguyện, trong xe có hai Alpha là Khúc Tương Lí và trợ lý Tiểu Lưu của anh.
Họ ít nhiều đều bị ảnh hưởng bởi tin tức tố trên người Tri Hứa, vành tai Khúc Tương Lí ửng đỏ, Tiểu Lưu cũng không khá hơn là bao.