Chương 10 : Sắp kết hôn
Trong vài giây chờ đợi câu trả lời của Tạ Yến Lễ, Từ Húc Trạch cảm thấy cả người như sắp nổ tung.
Cậu ta có nghĩ nát óc cũng không ngờ, người chị si tình của mình kiếp này lại có thể dính líu đến người đàn ông khác.
Hơn nữa người này lại còn là Tạ Yến Lễ!!
Ba chữ Tạ Yến Lễ, hoàn toàn là đại danh từ của thiên chi kiêu tử.
Lúc đi học anh ta đã có thành tích xuất sắc, điểm số mỗi kỳ thi lớn nhỏ đều vượt xa người thứ hai, rõ ràng đã sớm tham gia các cuộc thi và đoạt giải, có thể được tuyển thẳng, nhưng lại kiên quyết ở lại trường học hết lớp 12, cuối cùng giành được danh hiệu thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh Kinh Bắc.
Lên đại học còn lợi hại hơn, tuổi còn trẻ đã nắm trong tay mấy giải thưởng quốc tế lớn, giá trị của bất kỳ bằng sáng chế nào trên tay cũng không thể đo đếm được.
Quả thực là sự tồn tại như một vị thần.
Đối với thế giới bên ngoài, khuyết điểm duy nhất của Tạ Yến Lễ là còn trẻ.
Trẻ tuổi có nghĩa là thiếu kinh nghiệm, không đủ chín chắn, đây là cái gai duy nhất mà họ có thể tìm thấy ở Tạ Yến Lễ.
Từ Húc Trạch cảm thấy đầu óc ong ong, cậu ta ngẩng đầu, cẩn thận nhìn lại khuôn mặt hoàn hảo đó.
Khuôn mặt như tranh vẽ này, đã là ưu điểm không đáng kể nhất trên người Tạ Yến Lễ.
Trời ơi, có phải cậu ta ngửi nhầm không.
Nghĩ thế nào cũng thấy không thể…
Người như vậy lại có thể dính líu đến Lâu Nguyễn?
Ngay lúc Từ Húc Trạch đang nghi ngờ cuộc đời và bản thân, người đứng trước mặt lười biếng nhếch môi, khẽ cười một tiếng, kéo dài giọng điệu thờ ơ, “Tôi và chị cậu à~”
Từ Húc Trạch ngẩng đầu, không động đậy mà nhìn chằm chằm vào anh ta.
Tạ Yến Lễ cúi mắt, chậm rãi nói:
“Là quan hệ sắp kết hôn.”
Từ Húc Trạch nhìn anh ta chằm chằm vài giây: “Đừng có hoang đường quá.”
Lâu Nguyễn có thể kết hôn với anh ta?
Cho dù anh ta là Tạ Yến Lễ thì sao, Lâu Nguyễn vẫn là một kẻ si tình, thích Chu Việt Thiêm mười mấy năm không hề lay chuyển.
Nụ cười trên môi Tạ Yến Lễ từ từ tan đi, đồng tử đen láy cụp xuống, nhìn cậu ta hỏi, “Hoang đường ở đâu.”
Từ Húc Trạch: “Chỗ nào mà không hoang đường? Chính anh thấy có thể không, anh nói là cả hai đều say rượu nhầm người còn đỡ hoang đường hơn.”
Nghe cậu ta nói vậy, trên mặt Tạ Yến Lễ không còn một nụ cười nào.
Anh ta tùy ý dựa vào đó, khí chất trở nên cao quý xa cách, như thể sự dễ tính lúc nói chuyện với Từ Húc Trạch vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu ta.
Từ Húc Trạch: “…”
Đúng, chính là cái mùi này, Tạ Yến Lễ mà cậu ta từng thấy chính là như vậy, chính là khí chất này.
Thờ ơ với người khác, như thể chỉ cần nhướng mi nhìn bạn một cái đã là ban ơn.
Tạ Yến Lễ lạnh mặt, vẻ mặt càng thêm lộng lẫy. Anh im lặng vài giây, nhìn Lâu Nguyễn đang đi xuyên qua đám đông về phía họ, giọng điệu lười biếng, “Tôi thấy, có thể.”
“Rất có thể.”
Từ Húc Trạch sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.
Lâu Nguyễn đã đi đến trước mặt họ, bên cạnh cô còn có luật sư của Tạ Yến Lễ, cô nhìn khuôn mặt bị thương nặng và mái tóc rối bù của Từ Húc Trạch, nhíu mày, “Đi thôi, có thể đi rồi.”
Từ Húc Trạch đang định đứng dậy, thì nghe thấy người dựa vào bên cạnh nhìn Lâu Nguyễn, yếu ớt hỏi một câu:
“Vậy tôi có đi cùng các người không?”
Lâu Nguyễn quay đầu nhìn anh, “…Anh ở lại đây còn có việc?”
“Không có.” Tạ Yến Lễ liếc nhìn Từ Húc Trạch, giọng điệu lại xen lẫn vài phần vô tội, “Chỉ là, em trai hình như không thích tôi lắm, tôi đi cùng, cậu ấy sẽ không khó chịu chứ?”
“Cậu ấy đối với người anh rể này của tôi, hình như không hài lòng lắm nhỉ.”