Chương 10 : Tiếng Gọi Của Biển Cả
Sau khi Diệp Chiêu bị kết tội, cuộc sống của Hứa Dạ dần trở lại quỹ đạo. Cô không còn phải sống trong sợ hãi và lo lắng nữa. Cô dành thời gian để chữa lành vết thương lòng, và tiếp tục theo đuổi ước mơ ballet của mình. Giang Ngạn vẫn luôn ở bên cô, chăm sóc và động viên cô. Tình yêu của họ ngày càng bền chặt.
“Em có muốn trở lại sân khấu không?” Giang Ngạn hỏi Hứa Dạ một buổi sáng.
Hứa Dạ nhìn anh, ánh mắt cô lấp lánh niềm vui. “Em muốn. Em muốn nhảy cho chị gái em, cho Isabella, cho Lạc San, và cho tất cả những người đã bị Diệp Chiêu giết hại.”
Giang Ngạn mỉm cười: “Anh sẽ luôn ở bên em.”
Hứa Dạ đã bắt đầu tập luyện trở lại. Cô dành hàng giờ trong phòng tập, múa những điệu múa quen thuộc và cả những điệu múa mới. Vết thương trên vai cô đã lành, nhưng những vết sẹo trong lòng cô vẫn còn đó. Tuy nhiên, mỗi khi múa, cô lại cảm thấy tâm hồn mình được giải thoát, được tự do.
Cô nhớ lại lời hứa của mình với Tống Dung: phải trả lại công bằng cho chị ấy. Giờ đây, Diệp Chiêu đã phải trả giá, và cô có thể sống một cuộc sống trọn vẹn, ý nghĩa hơn.
Một ngày nọ, Hứa Dạ nhận được lời mời tham gia một cuộc thi ballet quốc tế. Đây là một cơ hội lớn để cô thể hiện tài năng của mình, và cũng là cách để cô gửi gắm lời tri ân đến chị gái và những nạn nhân khác.
Hứa Dạ rất hào hứng. Cô đã dành nhiều tháng để chuẩn bị cho cuộc thi. Giang Ngạn luôn ở bên cô, động viên và hỗ trợ cô. Anh ấy đã giúp cô tìm kiếm tài liệu, thiết kế trang phục, và thậm chí còn giúp cô luyện tập.
“Em sẽ làm được thôi,” Giang Ngạn nói với Hứa Dạ một buổi tối, khi cô đang tập luyện trong phòng khách. “Em là vũ công giỏi nhất mà anh từng biết.”
Hứa Dạ mỉm cười: “Cảm ơn anh. Anh luôn tin tưởng em.”
Cuộc thi ballet quốc tế diễn ra tại một nhà hát lớn ở Ý. Hứa Dạ đã trình diễn một điệu múa mang tên “Tiếng Gọi Của Biển Cả”, một điệu múa nói về sự tự do và khát vọng. Cô đã dồn hết tâm huyết và cảm xúc vào từng bước nhảy, từng động tác.
Khi điệu múa kết thúc, cả khán phòng im lặng một lúc, rồi sau đó bùng nổ những tràng pháo tay không ngớt. Khán giả đứng dậy vỗ tay, ánh mắt họ đầy vẻ ngưỡng mộ. Hứa Dạ cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô biết, mình đã thành công.
Cuối cùng, Hứa Dạ đã giành chiến thắng trong cuộc thi. Cô được trao giải thưởng cao nhất, và nhận được sự công nhận từ giới chuyên môn. Đây là một thành công lớn đối với cô, và cũng là một lời tri ân sâu sắc đến chị gái cô.
Sau cuộc thi, Hứa Dạ và Giang Ngạn cùng nhau trở về nhà. Hứa Dạ cảm thấy hạnh phúc và bình yên hơn bao giờ hết. Cô biết, mình đã vượt qua được mọi khó khăn, và cô đã tìm thấy ý nghĩa thật sự của cuộc đời.
Giang Ngạn ôm chặt lấy Hứa Dạ. “Em đã làm được rồi,” anh nói, giọng anh đầy vẻ tự hào. “Em là nữ hoàng của anh.”
Hứa Dạ mỉm cười, tựa đầu vào vai anh. Cô biết, tình yêu của Giang Ngạn là ánh sáng dẫn lối cho cô, giúp cô vượt qua mọi bóng tối.
Một thời gian sau, Hứa Dạ quyết định mở một trường dạy ballet dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Cô muốn giúp đỡ những đứa trẻ có cùng đam mê với ballet, nhưng không có điều kiện để theo đuổi. Giang Ngạn đã ủng hộ cô hết mình. Anh ấy đã giúp cô tìm địa điểm, xây dựng cơ sở vật chất, và tìm kiếm giáo viên.
Trường ballet của Hứa Dạ nhanh chóng phát triển. Nhiều đứa trẻ đã tìm thấy niềm vui và hy vọng trong điệu múa. Hứa Dạ cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy những nụ cười trên khuôn mặt của chúng. Cô biết, mình đang làm một việc có ý nghĩa.
Cuộc sống của Hứa Dạ và Giang Ngạn trôi qua êm đềm và hạnh phúc. Họ đã kết hôn, và có một gia đình nhỏ ấm cúng. Hứa Dạ vẫn tiếp tục múa ballet, nhưng giờ đây, cô múa không chỉ cho bản thân, mà còn cho những đứa trẻ, cho những ước mơ, và cho tình yêu của Giang Ngạn.
Mỗi khi nhìn Hứa Dạ múa, Giang Ngạn lại nhớ đến lần đầu tiên anh gặp cô, một cô gái nhỏ bé, mong manh, nhưng lại có một ngọn lửa kiên cường trong trái tim. Anh biết, cô là định mệnh của anh, và anh sẽ luôn yêu thương và bảo vệ cô.
Hứa Dạ và Giang Ngạn đã sống một cuộc đời trọn vẹn và ý nghĩa. Họ đã cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, và họ đã tìm thấy hạnh phúc thật sự. Tình yêu của họ là một câu chuyện đẹp, một câu chuyện về sự dũng cảm, sự kiên cường, và sự tha thứ.
Hứa Dạ vẫn còn nhớ về Tống Dung, Isabella, và Lạc San. Cô biết, họ sẽ luôn sống trong trái tim cô. Và cô sẽ luôn nhớ về Diệp Chiêu, kẻ đã gây ra quá nhiều đau khổ. Nhưng cô không còn hận hắn nữa. Cô đã học được cách tha thứ, và cô đã tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.
Cuộc đời là một điệu múa, và Hứa Dạ đã học được cách múa nó một cách trọn vẹn. Cô đã sống một cuộc đời đầy màu sắc, đầy ý nghĩa, và đầy tình yêu.