Chương 2 : Bước Chân Đầu Tiên

Căn phòng tắm chật hẹp, hơi nước nóng bốc lên mờ mịt. Chu Bắc Ký đứng dưới vòi sen, dòng nước ấm xối lên cơ thể rắn chắc của anh, nhưng không thể gột rửa được sự bực bội và hoang mang trong lòng. Anh đã quen với việc kiểm soát mọi thứ, từ nếp gấp trên bộ quân phục cho đến kế hoạch huấn luyện của cả đại đội. Vậy mà hôm nay, anh lại hoàn toàn mất kiểm soát trước một người mà anh luôn cho là yếu đuối và dễ đoán nhất: người vợ quê mùa của mình.

Những lời nói của cô cứ văng vẳng bên tai anh: “Tôi là vợ anh, tôi ngủ trên đó có gì sai sao?”. Giọng điệu đó, ánh mắt đó, không một chút sợ sệt. Nó hoàn toàn xa lạ, giống như một người khác đang trú ngụ trong cơ thể quen thuộc kia. Anh nhớ lại mùi thức ăn thơm lừng, nhớ lại dáng vẻ thản nhiên của cô khi ngồi vào bàn ăn một mình. Mọi thứ đều lệch khỏi quỹ đạo mà anh đã quen thuộc suốt nửa năm qua.

Tiếng nước chảy không át được tiếng cọt kẹt của chiếc giường gấp khi anh trở mình trong đêm. Chiếc giường quân dụng vốn là niềm tự hào của người lính, là người bạn đồng hành trong những tháng ngày gian khổ, giờ đây lại trở nên cứng nhắc và chật chội đến khó chịu. Anh không quen. Sau những ngày huấn luyện mệt mỏi ở trường, anh muốn một nơi nghỉ ngơi thoải mái, chứ không phải một sự nhắc nhở về cuộc hôn nhân ép buộc này. Anh trằn trọc, không phải vì chiếc giường, mà vì những câu hỏi không lời đáp. Cô ta đã thay đổi, nhưng tại sao? Và sự thay đổi này, rốt cuộc là tốt hay xấu? Cơn giận ban đầu dần lắng xuống, thay vào đó là một sự tò mò khó tả. Anh nhận ra, lần đầu tiên sau sáu tháng, anh thực sự để tâm đến người vợ trên danh nghĩa này.

Trong khi đó, trên chiếc giường lớn êm ái, Miêu Tú Tú lại có một giấc ngủ ngon chưa từng thấy. Hơi ấm của chăn bông, sự thoải mái khi cơ thể được giải phóng, tất cả đều góp phần xoa dịu linh hồn mệt mỏi của Diêu Già. Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua khe cửa sổ, cô đã tỉnh giấc. Cô duỗi người một cách sảng khoái, cảm nhận sức sống căng tràn trong từng thớ thịt của cơ thể hai mươi tuổi.

Cô bước xuống giường, việc đầu tiên là đến trước gương. Khuôn mặt trong gương vẫn còn nét ngây thơ, nhưng đôi mắt đã ánh lên sự sắc sảo và quyết đoán. “Miêu Tú Tú,” cô tự nhủ, “Hôm nay là ngày đầu tiên trong cuộc đời mới của cô.”

Kế hoạch đã được vạch ra rõ ràng trong đầu. Bước một, thay đổi ngoại hình triệt để. Bước hai, kiếm tiền. Muốn kiếm tiền, cô cần công cụ, và công cụ của cô chính là tài năng thiết kế. Điều đó có nghĩa là, cô cần một chiếc máy may.

Cô lục lọi trong chiếc tủ nhỏ, tìm thấy một chiếc hộp sắt cũ. Đó là toàn bộ tài sản của Miêu Tú Tú, bao gồm một ít tiền lẻ và vài bộ tem phiếu. Số tiền mặt có khoảng hơn một trăm đồng, là tiền cưới mà mẹ Tú Tú dúi cho con gái làm của hồi môn, cùng với tiền sinh hoạt phí mà Chu Bắc Ký đưa hàng tuần, cô đã tiết kiệm được. Với giá cả thời bấy giờ, số tiền này không nhỏ, nhưng để mua một chiếc máy may thì vẫn còn thiếu. Hơn nữa, những món đồ giá trị như máy may, xe đạp, đồng hồ đều cần có tem phiếu đặc biệt.

“Xem ra vẫn phải nhờ đến tên chồng hờ kia,” cô lẩm bẩm. Nhưng trước hết, cô phải khiến bản thân trông ra dáng một người biết sử dụng máy may đã.

Cô mặc một bộ quần áo coi được nhất trong tủ, chải lại mái tóc, không tết bím mà dùng một chiếc khăn tay nhỏ buộc gọn lại thành kiểu đuôi ngựa thấp. Nhìn mình trong gương, cô gật đầu hài lòng. Tuy quần áo vẫn còn quê mùa, nhưng khí chất đã hoàn toàn khác biệt.

Cô mở cửa bước ra ngoài. Không khí buổi sáng trong khu tập thể quân đội thật trong lành và tràn đầy sức sống. Từ xa vọng lại tiếng hô khẩu hiệu vang dội của các chiến sĩ đang luyện tập. Vài người phụ nữ đã dậy sớm, xách nước, giặt giũ ở khu giếng chung. Họ nhìn thấy cô, có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu chào. Miêu Tú Tú trước đây luôn lủi thủi một mình, cúi gằm mặt đi, hiếm khi giao tiếp với ai. Hôm nay, cô mỉm cười, gật đầu đáp lại một cách tự nhiên.

Điểm đến của cô là Cửa hàng Dịch vụ của quân khu, nơi cung cấp gần như mọi thứ nhu yếu phẩm cho các gia đình quân nhân. Cửa hàng không lớn, hàng hóa được bày biện đơn giản sau những quầy kính. Mùi đặc trưng của vải vóc, xà phòng và hàng hóa tổng hợp của thời bao cấp tràn ngập không gian.

Cô đi thẳng đến quầy mỹ phẩm, chọn một hộp kem dưỡng da Hoa Cúc – loại kem phổ biến và tốt nhất thời bấy giờ. Sau đó, cô đến quầy đồ lót. Đây mới là mục tiêu chính của cô. Nhìn những chiếc áo lót bằng vải cốt tông trắng đơn giản, kiểu dáng cũ kỹ, cô không khỏi thở dài. So với thế kỷ 21, đúng là một trời một vực. Nhưng có còn hơn không.

“Cô bán hàng, lấy cho tôi xem cái này.” Cô chỉ vào một chiếc áo lót.

Người bán hàng là một phụ nữ trung niên, nhìn cô với ánh mắt dò xét. “Cô gái, cô mặc cỡ nào?”

Với kinh nghiệm của một nhà thiết kế, Diêu Già liếc mắt một cái là biết ngay số đo. Cô tự tin đọc ra một con số. Người bán hàng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng lấy đúng cỡ cho cô. Cầm chiếc áo lót trên tay, Tú Tú cảm thấy như mình vừa giành được một thắng lợi quan trọng. Đây là biểu tượng cho sự giải phóng của cô.

Tiếp đó, cô đến quầy vải. Đôi mắt chuyên nghiệp của cô lướt nhanh qua những súc vải đủ màu sắc. Vải bông, vải kate, vải lanh… Chất liệu không tồi, nhưng màu sắc và hoa văn thì thật sự hạn chế. Tuy nhiên, trong mắt một nhà thiết kế, chỉ cần một mảnh vải đơn sắc cũng có thể tạo nên kỳ tích. Cô ghi nhớ vài loại vải mình ưng ý, dự định sau khi có máy may sẽ quay lại.

Trên đường về, cô đi ngang qua khu giặt giũ chung. Chị Lý, một người phụ nữ phúc hậu, mau miệng, nổi tiếng là người tốt bụng trong khu, đang vất vả giặt một chậu quần áo lớn. Chị là vợ của một tiểu đoàn trưởng, đã theo chồng lên đây được vài năm. Miêu Tú Tú trước đây vì tự ti nên dù được chị hỏi han vài lần cũng chỉ lí nhí trả lời rồi lảng đi.

Hôm nay, cô chủ động bước tới. “Chị Lý, giặt nhiều đồ thế ạ?”

Chị Lý ngẩng lên, thấy là Tú Tú thì ngạc nhiên lắm. “Ô, Tú Tú à? Ừ, nhà đông người, ngày nào cũng cả núi quần áo thế này đây.” Chị nhìn cô từ đầu đến chân, không giấu được vẻ tò mò. “Hôm nay trông em khác quá. Trông tươi tắn, xinh xắn hẳn ra.”

“Dạ, em mới thay đổi kiểu tóc một chút,” Tú Tú cười đáp, tự nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh chị, giả vờ xem quần áo. “Chị Lý này, em muốn hỏi chút chuyện. Chị có biết ở đây muốn mua máy may thì làm thế nào không ạ?”

“Máy may à?” Chị Lý dừng tay, “Cái đó là hàng hiếm đấy. Phải có phiếu đặc biệt của đơn vị cấp mới mua được. Sao thế, em định học may vá à?”

“Vâng ạ, ở nhà cũng rảnh rỗi, em muốn học thêm cái nghề.”

“Thế thì tốt quá. Chuyện phiếu thì phải hỏi chồng em thôi. Cậu Chu là sĩ quan trẻ, lại có năng lực, xin một cái phiếu chắc không khó đâu.” Chị Lý nhiệt tình nói.

Trò chuyện thêm vài câu, Tú Tú đã có được thông tin mình cần. Cô cảm ơn chị Lý rồi đứng dậy ra về. Chị Lý nhìn theo bóng lưng thẳng tắp, tự tin của cô, không khỏi cảm thán. Cô bé này, xem ra đã không còn như trước nữa rồi.

Khi Tú Tú về đến nhà, cũng là lúc Chu Bắc Ký vừa tập thể dục buổi sáng xong. Anh thấy cô xách một túi đồ từ cửa hàng dịch vụ về, trên người là bộ quần áo cũ nhưng dáng vẻ đã hoàn toàn khác. Anh không nói gì, lướt qua cô đi vào nhà, nhưng ánh mắt đã không còn vẻ lạnh lùng, dửng dưng như trước. Trong đó, ngoài sự khó chịu, còn có thêm một tia dò xét và tò mò không thể che giấu.

Tú Tú biết, con cá đã bắt đầu cắn câu. Bây giờ, cô chỉ cần chuẩn bị một mồi câu thật tốt để khiến anh ta không thể không giúp cô có được chiếc máy may đó. Kế hoạch lật thân của cô, chính thức bắt đầu từ bước chân đầu tiên này.

 




LIÊN HỆ ADMIN