Chương 2 : Cơ Hội Đầu Tiên

Ngôi nhà mới xây, lẽ ra phải là biểu tượng của hy vọng và tương lai, giờ đây lại trống rỗng và lạnh lẽo đến nao lòng. Mùi vôi vữa còn hăng hắc, bốn bức tường trơ trọi không có lấy một món đồ đạc, chỉ có vài ba túi vải đựng quần áo và chăn màn cũ kỹ nằm chỏng chơ trên nền xi măng lạnh buốt. Cả gia đình năm người, gồm vợ chồng Giang Mộc Ngôn, Mãn Nguyệt, Nhị Nha và bà nội, đứng giữa căn nhà, sự im lặng bao trùm còn nặng nề hơn cả sự nghèo khó hữu hình.

Bà nội là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Bà vịn vào tường, đôi mắt mờ đục nhìn quanh rồi ngấn lệ, giọng run run trách móc: “Tử Quân à, Mộc Ngôn à, hai đứa xem đi. Vì một chút sĩ diện hão mà ra nông nỗi này. Giờ đến cái giường để ngả lưng, cái nồi để nấu cơm cũng không có. Đêm nay ngủ ở đâu? Ăn bằng gì?”

Tô Tử Quân nghe những lời đó, uất ức trong lòng lại dâng lên. Cô không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi. Cô không chỉ khóc vì gia đình mình bị đối xử bất công, mà còn khóc cho sự nhu nhược của chồng và sự bất lực của chính mình. Cô biết, nếu cứ ngồi đây than khóc thì chẳng giải quyết được gì. Cô lau vội nước mắt, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ: “Mẹ, người đừng lo. Con và Mộc Ngôn sẽ lo được.”

Giang Mộc Ngôn mặt đỏ bừng, xấu hổ không dám nhìn ai. Ông biết tất cả là lỗi của mình. “Con… con sẽ đến nhà chú Bảy thợ mộc xem có thể mua chịu một cái giường và vài cái ghế không.” Ông nói rồi quay sang vợ, giọng đầy áy náy: “Em đưa sổ tiết kiệm cho anh.”

Tô Tử Quân đau như cắt. Số tiền đó là mồ hôi nước mắt của chồng, là hy vọng của cả gia đình. Rút ra lúc này, bao nhiêu tiền lãi sẽ mất trắng. Nhưng không rút thì lấy gì mà sống? Bà nội vội vàng ngăn lại: “Khoan đã! Lãi suất cao như vậy, rút ra thì phí quá. Để mẹ sang nhà con Lan, em gái con xem có vay tạm được ít nào không. Dù sao nó cũng làm ở xã, chồng nó lại là chủ nhiệm hợp tác xã, chắc không đến nỗi nào.”

Nói rồi, bà nội liền lục trong túi vải, tìm một chiếc giỏ đan bằng sợi nhựa, định ra mảnh vườn cằn cỗi mới được chia hái ít rau mang sang nhà con gái lấy cớ. Nhưng chưa kịp bước ra cửa, một chiếc xe đạp Thống Nhất màu xanh quen thuộc đã lảo đảo đi vào sân.

“Anh Bảy! Chị dâu!”

Giọng nói trong trẻo, lanh lảnh nhưng đầy vẻ tức giận vang lên. Người vừa đến chính là Giang Mộc Lan, cô út của Giang Mộc Ngôn. Cô dựng vội chiếc xe, trên giỏ xe và yên sau chằng buộc đủ thứ, từ bao gạo, chai dầu ăn, cho đến cả một con gà còn sống đang kêu quang quác.

Giang Mộc Lan vừa đi qua đầu làng đã nghe đám trẻ con xôn xao kể chuyện nhà anh Bảy bị phân gia, bị nhà bác cả chèn ép đến mức phải ra đi tay trắng. Cô nghe mà ruột gan nóng như lửa đốt, vội vàng về nhà lấy ít đồ rồi đạp xe sang ngay. Nhìn thấy cảnh tượng trong nhà, cô không kìm được tức giận.

“Trời ơi! Chị dâu cả làm vậy mà coi được sao? Sao anh với chị lại có thể nhịn được thế?” Mộc Lan đặt mạnh túi đồ xuống đất, hai tay chống hông, gương mặt xinh xắn đỏ bừng. “Em đi tìm chị ấy nói chuyện phải quấy!”

“Thôi em,” Giang Mộc Ngôn vội can. “Chuyện đã rồi.”

“Đã rồi là sao? Anh xem Mãn Nguyệt kìa, đầu còn quấn băng. Sao anh lại có thể để vợ con mình chịu thiệt thòi như vậy?” Mộc Lan nhìn đứa cháu gái, lòng đau như cắt.

Mãn Nguyệt đứng im lặng từ nãy đến giờ, quan sát người cô của mình. Trong ký ức kiếp trước, cô Mộc Lan là người duy nhất trong họ hàng luôn đối xử tốt với gia đình cô. Cô là người thông minh, sắc sảo và rất nghĩa khí. Chính sự xuất hiện của cô lúc này đã mang lại một tia hy vọng ấm áp cho cả gia đình.

Đêm đó, nhờ có những vật dụng và thức ăn cô Mộc Lan mang đến, gia đình Mãn Nguyệt cuối cùng cũng có một bữa cơm nóng hổi. Chiếc giường gỗ do chú Bảy thợ mộc cho mượn tạm cũng được dựng lên. Dù vẫn còn thiếu thốn, nhưng ít nhất họ đã có một nơi để ngả lưng.

Mấy ngày sau, cuộc sống dần đi vào quỹ đạo. Giang Mộc Ngôn vẫn đi làm ở công trường, Tô Tử Quân ở nhà chăm con và dọn dẹp nhà cửa. Mâu thuẫn với nhà bác cả vẫn âm ỉ. Triệu Đào thỉnh thoảng lại cố tình nấu món gì đó thật thơm, để mùi hương bay sang nhà bên này trêu ngươi, hoặc lại cho Nhị Nha kẹo bánh rồi cố tình đi qua cửa nhà Mãn Nguyệt để khoe khoang.

Tô Tử Quân ban đầu còn tức giận, nhưng sau vài lần, cô lại thấy bình thản. Cô nhận ra, tức giận với những kẻ như vậy chỉ làm mình thêm mệt mỏi. Cô bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về tương lai. Tiền tiết kiệm không thể cứ để mãi trong ngân hàng, tiền lãi dù cao nhưng cũng chỉ đủ sống tằn tiện. Phải tìm cách kiếm thêm tiền.

Cơ hội đến một cách bất ngờ. Ông ngoại Tô Thành lại sang thăm, lần này ông mang theo một túi quần áo lớn, mặt mày rầu rĩ.

“Lại là thằng con trời đánh của tôi,” ông thở dài. “Nó nghe người ta rủ rê, lấy hai nghìn tệ đi nhập quần áo về bán ở chợ phiên. Ai ngờ mới đi được vài buổi đã kêu nắng nôi, vất vả, rồi bỏ ngang. Giờ cả đống hàng tồn ở nhà, không biết làm sao.”

Tô Tử Quân nghe xong, trong lòng khẽ động. Cô nhìn sang Mãn Nguyệt, thấy con bé đang chăm chú lắng nghe, đôi mắt sáng rực lên một cách kỳ lạ.

“Mẹ ơi,” Mãn Nguyệt bất ngờ lên tiếng, giọng ngây thơ. “Quần áo đó bỏ đi có phí không ạ? Hay là mình mang về bán rẻ đi có được không mẹ?”

Câu nói của một đứa trẻ năm tuổi như một tia sét đánh trúng vào tâm trí Tô Tử Quân. Bán rẻ? Đúng rồi! Tại sao cô không nghĩ ra? Chợ phiên người mua chủ yếu là dân lao động, họ không quá quan trọng mẫu mã, chỉ cần giá rẻ và bền là được. Lô hàng của anh trai cô, dù là hàng tồn, nhưng đều là quần áo mới, chất lượng không tệ. Nếu bán với giá rẻ hơn so với các sạp khác, chắc chắn sẽ có người mua.

Cô nhìn con gái, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ diệu. Dường như từ sau lần bị ngã, con bé đã trở nên thông minh và nhạy bén hơn rất nhiều.

“Mãn Nguyệt của mẹ giỏi quá!” Tô Tử Quân ôm chầm lấy con gái, hôn lên má cô bé. “Đúng là một ý kiến hay!”

Tô Tử Quân lập tức bàn bạc với chồng. Giang Mộc Ngôn ban đầu còn do dự, ông sợ vợ vất vả, nhưng khi nghe vợ phân tích, ông cũng thấy có lý. “Em muốn làm thì cứ làm, anh ủng hộ em.”

Thế là, Tô Tử Quân quyết định nhận lại lô hàng của anh trai. Cô không lấy không, mà giao hẹn với ông ngoại, bán được bao nhiêu sẽ gửi lại vốn cho ông bấy nhiêu, còn tiền lãi cô sẽ giữ lại để làm vốn liếng riêng.

Ngày đầu tiên ra chợ phiên, Tô Tử Quân có chút hồi hộp. Nhưng với tài ăn nói khéo léo và chiến lược bán hàng thông minh do Mãn Nguyệt “vô tình” gợi ý (“Mẹ cứ cho mọi người mặc thử thoải mái, không mua cũng không sao ạ!”), gian hàng của cô nhanh chóng thu hút được rất nhiều người. Quần áo vừa rẻ vừa đẹp, lại được thử đồ thoải mái, chẳng mấy chốc lô hàng đã bán được gần một nửa.

Cầm những đồng tiền lãi đầu tiên trên tay, Tô Tử Quân cảm thấy một niềm vui sướng và tự tin chưa từng có. Đây là số tiền do chính tay cô kiếm ra. Nó không nhiều, nhưng nó là minh chứng cho việc cô hoàn toàn có thể tự mình đứng vững, thậm chí còn có thể gánh vác kinh tế cho cả gia đình.

Nhìn người vợ đang rạng rỡ đếm tiền, Giang Mộc Ngôn cũng cảm thấy hạnh phúc. Có lẽ, quyết định phân gia ngày đó, dù đầy cay đắng, lại chính là một khởi đầu mới tốt đẹp hơn cho gia đình nhỏ của họ. Và ông biết, tương lai của họ, sẽ không còn u ám như trước nữa.




LIÊN HỆ ADMIN