Chương 2 : Cùng lắm thì hòa ly

Tô Vãn Ninh mặc kệ tên thái giám bị dọa chạy mất dép, quay người đỡ Liễu Diệp dậy.

“Tiểu thư, người không sao chứ?”

Liễu Diệp lo lắng nhìn nàng, vừa rồi tiểu thư nhà mình thật sự quá dũng mãnh.

“Ta không sao.”

Tô Vãn Ninh phủi bụi trên người, “Chúng ta đi thôi.”

“Đi đâu ạ?”

Liễu Diệp ngơ ngác.

“Đi lưu đày.”

Tô Vãn Ninh thản nhiên nói.

Liễu Diệp: “…”

Nàng ấy cảm thấy tiểu thư nhà mình sau khi tỉnh lại có gì đó không đúng lắm.

Trong sân, người của Hầu phủ, cả già lẫn trẻ, đều đã bị lùa ra ngoài, đứng túm tụm lại với nhau.

Ai nấy đều mặt mày xám xịt, tiếng khóc than vang lên không ngớt.

Tô Vãn Ninh vừa bước ra, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía nàng, trong đó có cả sự dò xét, tò mò, và cả thù địch.

Đặc biệt là một phu nhân mặc trang phục lộng lẫy, ánh mắt nhìn nàng như muốn tóe lửa.

Bà ta chính là mẹ chồng của nguyên chủ, Tần thị, phu nhân của Định An Hầu.

“Đồ sao chổi nhà cô! Vừa mới gả vào đã hại cả nhà chúng tôi bị lưu đày! Thật là xúi quẩy!”

Tần thị lao tới, giơ tay định tát Tô Vãn Ninh.

Tô Vãn Ninh không thèm né tránh, ánh mắt lạnh đi, tóm lấy cổ tay của Tần thị.

“Bà nói ai là sao chổi?”

“Chính là cô! Nếu không phải vì cô, nhà chúng tôi sao có thể gặp họa này?”

Tần thị tức giận gầm lên.

Tô Vãn Ninh cười khẩy: “Thế à? Vậy sao bà không nói sớm hơn? Nếu biết trước Hầu phủ các người sắp bị tịch biên gia sản, lưu đày, dù có cho tám kiệu lớn khiêng, ta cũng không thèm gả vào.”

Nàng nói rất có lý, khiến Tần thị không thể phản bác.

Đúng vậy, nhà họ Tô quyền cao chức trọng, Tô Thượng thư rất được Hoàng thượng tin dùng. Nếu biết Hầu phủ sắp gặp nạn, sao có thể để con gái mình nhảy vào hố lửa chứ?

“Cô… cô…”

Tần thị tức đến nghẹn lời.

“Hừ, dù sao cũng tại cô không tốt, nếu không phải tại cô, con trai ta sao có thể…”

Lời còn chưa dứt, một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên từ phía sau.

“Mẹ, đủ rồi.”

Người nói chính là Cố Thần Viễn, Thế tử Định An Hầu, tân lang của Tô Vãn Ninh.

Anh ta mặc một bộ hỷ phục màu đỏ, dáng người cao lớn, dung mạo tuấn tú phi phàm. Chỉ là đôi mắt sâu thẳm kia lại lạnh như băng, không có chút hơi ấm nào.

Đây là lần đầu tiên Tô Vãn Ninh nhìn thấy người chồng danh nghĩa này của mình.

Quả thực là một mỹ nam hiếm có.

Chỉ tiếc là, sắp phải cùng nhau đi lưu đày rồi.

Cố Thần Viễn liếc nhìn Tô Vãn Ninh một cách phức tạp, rồi nói với Tần thị: “Chuyện này không liên quan đến cô ấy, là do Hầu phủ chúng ta tự rước lấy.”

“Con trai, sao con lại bênh vực nó? Nó là tai họa…”

Tần thị vẫn chưa hết giận.

“Mẹ!”

Giọng Cố Thần Viễn trở nên nghiêm nghị hơn.

Tần thị lập tức im bặt, nhưng vẫn không nguôi giận, hung hăng lườm Tô Vãn Ninh một cái.

Tô Vãn Ninh nhún vai tỏ vẻ vô tội.

Nàng cũng không muốn gả cho người này.

“Tô Vãn Ninh.”

Cố Thần Viễn đột nhiên gọi tên nàng.

“Chuyện gì?”

Tô Vãn Ninh ngước mắt lên.

“Lần này là Hầu phủ liên lụy đến cô. Sau khi đến Lĩnh Nam, tôi sẽ viết thư hòa ly, trả lại tự do cho cô.”

Giọng nói của Cố Thần Viễn rất bình tĩnh, như thể đang nói một chuyện không hề liên quan đến mình.

Hòa ly?

Tô Vãn Ninh nhướng mày.

Cũng tốt, nàng vốn cũng không muốn dính dáng gì đến cái nhà sắp suy tàn này.

“Được thôi.”

Nàng đồng ý một cách dứt khoát.

Cố Thần Viễn có chút ngạc nhiên, dường như không ngờ nàng lại đồng ý nhanh như vậy.

Trong ấn tượng của anh ta, Tô Vãn Ninh là một tiểu thư khuê các yếu đuối, nhút nhát, yêu anh ta đến chết đi sống lại.

Sao bây giờ lại như biến thành một người khác vậy?

Chẳng lẽ cú sốc bị tịch biên gia sản lưu đày quá lớn, khiến tính tình nàng thay đổi?

“Chỉ là,” Tô Vãn Ninh đột nhiên đổi giọng, “trước khi hòa ly, chúng ta vẫn là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Trên đường đi lưu đày, anh phải bảo vệ sự an toàn của tôi.”

Nàng không phải là nguyên chủ yếu đuối, nhưng bây giờ thân thể này vẫn chưa quen, dị năng cũng chưa hồi phục. Đối mặt với con đường lưu đày đầy rẫy nguy hiểm, có một người bảo vệ miễn phí cũng không tồi.

“Đó là điều đương nhiên.”

Cố Thần Viễn gật đầu.

Dù sao nàng cũng vì anh mà bị liên lụy, anh có trách nhiệm bảo vệ nàng chu toàn.

“Vậy thì tốt.”

Tô Vãn Ninh hài lòng gật đầu.

Cùng lắm thì hòa ly, ai sợ ai chứ?




LIÊN HỆ ADMIN